Bà nghĩ ngợi, cắt thịt đùi sau cộng thêm mười cân thịt mỡ, tổng cộng năm mươi cân, nói: “Chỉ bán số này, cái khác mấy người đừng mong mỏi nữa! Mỗi người một cân.”
Người cả thôn vui không thể tả.
Bán một tệ rưỡi một cân. Đây được coi là Tiêu Thái Liên bán rẻ cho họ, ai cũng tới mua! Năm mươi cân thịt cũng không cầm cự được lâu, rất nhanh đã bị giành mua sạch.
Giao lòng heo, móng heo, đuôi heo các loại, cộng thêm xương cho Lục Hương, lại cắt thêm mười cân thịt heo! Nếu đã mời cả thôn ăn thịt thì không thể keo kiệt.
Lòng heo Lục Hương làm trước đây đã chinh phục người của xưởng gang thép trong huyện, những người trong thôn này dĩ nhiên cũng không nói gì. Họ cũng không biết Lục Hương làm kiểu gì, dù sao thì mùi thơm xộc vào mũi, chưa đợi ăn đã bắt đầu đói.
Tiêu Thái Liên nghĩ một chút, gọi mấy đứa con trai con dâu tới, đưa mỗi phần thịt hai mươi cân nói: “Đem cho nhà mẹ vợ các con đi.”
Tổng cộng bốn đứa con trai, chia ra tám mươi cân, cộng thêm huyết heo, và số thịt bán vừa nãy, tổng cộng còn lại chưa tới năm mươi cân.
Một con heo nhìn có vẻ rất to, nhưng không đủ chia.
Vốn dĩ Tiêu Thái Liên còn muốn cầm một ít cho em trai mình, bây giờ không có dư dả nữa, liền không nỡ! Dù sao thì bây giờ có tủ lạnh, phải ăn tới tết.
Tiêu Thái Liên lại cắt mười cân xương sườn cho Lục Hương, bây giờ bọn họ chia ra sống riêng, sau này phải nấu ăn riêng.
Tiêu Thái Liên gọi Lục Hương tới, nói: “Vốn dĩ tủ lạnh các con nên cầm đi, nhưng trong nhà cần dùng để trữ thịt, con tốn bao nhiêu, mẹ mua lại. Con mua cái khác.”
Loại đồ điện gia dụng tiên tiến này, càng dùng càng thấy tốt, có gì đều nhét vào trong, bây giờ không tách rời với nó được!
Lục Hương nói: “Mẹ, mẹ cứ dùng đi.”
Bây giờ Tiêu Thái Liên có mối bán cổ vịt, cũng giàu có hơn, nói: “Không sao, con nói đi, mẹ không thể chiếm hời từ các con, vừa mua xong nhà cũng không có tiền gì.”
Lục Hương nói: “Một nghìn.” Sau đó còn đưa phiếu mua tủ lạnh cho bà xem.
Tiêu Thái Liên nói: “Một nghìn?” Một cái tủ lạnh, còn đắt ngang ngửa căn nhà cô mua.
Trong tay Tiêu Thái Liên có gần chín trăm tệ, nhưng sống vẫn phải giữ lại một chút tiền trong tay chứ, không thể lấy hết ra được, nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ đưa cho con bảy trăm trước, số còn lại, có rồi mẹ đưa sau.”
Lục Hương không cưỡng được mẹ chồng, chỉ đành nhận số tiền này.
Trong thôn, nhà họ Phó nấu mười nồi màn thầu tạp lương, hơn trăm cái. Mỗi cái đều to hơn nắm tay, người bình thường ăn một cái là no! Biết Lục Hương nấu ăn nên chuẩn bị nhiều một chút, đề phòng không đủ ăn.
Rất nhanh đồ ăn được bưng ra, mùi thơm bay khắp lối.
Bên phía nhà mới của Lục Hương không đủ rộng rãi, nên đến bãi đập lúa trong thôn mở tiệc.
Thùng đựng đồ ăn đều là mượn từ thím đầu bếp trong thôn.
Tất cả mọi người xếp thành hàng dài, rướn cổ nhìn vào trong! Rất nhanh đã bắt đầu múc đồ ăn. Sau khi bưng được một bát đồ ăn đều không nỡ ăn, muốn mang về nhà, buổi tối xào thêm chút rau bỏ vào ăn.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng họ vốn không khắc chế được mùi thơm này.
Nghĩ lén ăn một miếng, ai biết, nhưng ăn một miếng xong liền muốn ăn miếng thứ hai, chẳng mấy chốc đã ăn hết.
Lẩu nhà Lục Hương rất thực tế, mỗi người ít nhất cũng được hai lát thịt.
Ai cũng ăn tới thích mê, dứt khoát đều ở đây ăn.
“Ngon thật!”
Những người này cũng không ăn không, biết Lục Hương chuyển nhà, đều mang đồ tới cho. Có người mang gạo, có người mang rượu, còn có người mang đường đỏ, thứ gì cũng có, hơn nữa quà đều rất dày.
Khiến nhà bếp nhỏ của Lục Hương bị chất đầy, Lục Hương muốn Tiêu Thái Liên mang về một ít.
Tiêu Thái Liên nói: “Không cần, trong nhà đều có.”
Trước đây cảm thấy con trai ra riêng, tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ Tiêu Thái Liên đã nghĩ thoáng, đều ở trong một thôn, cũng không xa gì, lúc nhớ con trai và con dâu, có thể tới gặp bất cứ lúc nào.
Hơn nữa sau khi Lục Hương mua nhà, bà cũng hãnh diện không ít.
Lục Hương và Phó Cầm Huy đã chuyển đi. Nhà của họ lập tức mua giường lớn, bảo con của anh cả, anh hai, anh ba đều tới ngủ, dù sao thì đều là con trai.
Như vậy, người trong thôn còn nói đùa, đặc biệt là nói với chị hai, chị ba: “Mẹ chồng các cô, có phải cũng giục các cô mau chóng có con không?”
Tống cổ bọn trẻ đi hết, không phải chỉ còn lại hai vợ chồng sao, vậy có thể có chuyện gì, trong lòng mọi người đều rõ.
Chị hai và chị ba Phó nói: “Xem các người nói kìa.” Nhưng gò má đều đỏ ửng, cũng không biết tối nay sắp xếp thế nào.
…
Lục Hương và Phó Cầm Huy lần đầu sống ở bên ngoài.
Tối đó, hai người đợi mọi người giải tán, sau khi dọn dẹp xong, đều có hơi mất ngủ. Phó Cầm Huy ôm chặt Lục Hương.
Còn hôn cô một cái.
Lục Hương sờ vết thương của anh, bên trên đã kết vảy rồi.
Đôi mắt Phó Cầm Huy thâm thúy: “Anh nói rồi, đã khỏi rồi.”
Lục Hương ừm một tiếng.
Sau đó Phó Cầm Huy giao một trăm tệ của mình cho Lục Hương: “Số tiền này cho em.”
Lục Hương kinh ngạc, tiền Phó Cầm Huy kiếm đều có số, không ngờ anh còn có tiền riêng: “Anh tự giữ đi!”
Phó Cầm Huy nói: “Không được, em góp giúp anh.”
Lục Hương cầm lấy.
Hai người nói chuyện một lúc, ban ngày vừa mổ heo vừa nấu ăn, cũng bận rộn rất lâu, Lục Hương nằm trong cánh tay của Phó Cầm Huy ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Phó Cầm Huy hôn lên má của Lục Hương, nét mặt càng trở nên dịu dàng.
Sáng hôm sau, Lục Hương thức dậy từ trong lòng của Phó Cầm Huy.
Lúc cô tỉnh dậy, cảm nhận được một cơ thể nong nóng, lập tức đỏ mặt. Sau đó mở to mắt nhìn thấy Phó Cầm Huy ở bên cạnh.
Khoảng tám giờ hơn, ánh nắng chiếu vào trong phòng, cả căn phòng đều sáng bừng. Bình thường giờ này Phó Cầm Huy đã dậy từ sớm rồi.
Bây giờ hai người đều ở trên giường, cô có hơi thiếu tự nhiên.
“Sao anh không dậy?” Lục Hương lên tiếng trước.
Phó Cầm Huy: “Em không cho anh dậy.”
Sau đó Lục Hương cúi đầu, quả nhiên tay của mình đang nắm áo của Phó Cầm Huy.
Gương mặt Phó Cầm Huy tràn ngập bất lực.
Sắc mặt Lục Hương càng ửng đỏ, sau đó lập tức buông tay.
Nhân lúc Lục Hương thẹn thùng, Phó Cầm Huy còn áp sát hôn cô một cái, sau đó đứng dậy vào nhà bếp nấu cháo.
Lục Hương ở trong phòng, chỉ cảm thấy bầu không khí ấm áp trong phòng này quá dễ nghiện.
Sau đó bắt đầu thay đồ, đợi khi ra ngoài ăn cháo, tai Lục Hương vẫn còn nóng.
Vừa ăn cháo xong, trong thôn đã gọi cô, nói người cho vay tới.
Lục Hương nghe vậy, nói với Phó Cầm Huy: “Chúng ta cùng đi?”
Phó Cầm Huy nói: “Không, em đi trước đi!” Anh còn phải dọn dẹp sơ qua căn nhà.
Lục Hương là cán bộ, một số chuyện dọn dẹp nhà cửa tự nhiên rơi lên người Phó Cầm Huy. Để sinh viên đại học ở nhà dọn nhà, may mà không có ai biết, nếu không trong thôn lại nói này nói nọ!
Lục Hương đi tới ủy ban thôn, nhưng trong lòng lại toàn nghĩ chuyện ngày mai Phó Cầm Huy phải đi làm rồi.
Lục Hương muốn nấu mì thịt bò cho anh, còn chưa nấu nữa, hôm nay phải ra ngoài mua chút thịt bò.
Đang suy nghĩ thì phát hiện đã tới nơi rồi.
Bên cạnh người cho vay có không ít thôn dân, rất nhiều người đều là lần đầu nghe nói còn có thể vay tiền từ ngân hàng.
Tin tức truyền ra, rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt.
Cũng có người muốn vay.
Người cho vay giải thích cụ thể chính sách cho họ, bây giờ muốn vay phải có gì đó đảm bảo thế chấp.
Nếu thực sự không có thế chấp, cần thôn đảm bảo, tức là nói nếu khoản nợ này không thể trả, thôn phải chịu trách nhiệm trả số tiền này.
Giống như nhà mẹ của Lục Hương thì không cần, bởi vì họ có trại heo, có thể dùng trại heo làm thế chấp, hơn nữa còn có thể vay nhiều.
Lục Hương, chuyện này đáng tin không?”
“Haiz, vay tiền của người khác rất không thoải mái!” Càng huống hồ là vay nhà nước.
Tất cả mọi người đều muốn hỏi Lục Hương thử, từ sau khi Lục Hương liên tục làm mấy chuyện tốt đẹp cho thôn, uy vọng của cô trong thôn đã tăng vọt.
Lục Hương nói: “Người cần dùng tiền gấp, có thể thử! Nhưng chỉ là có lãi.”
Theo Lục Hương thấy, những thủ tục vay vốn này đã rất đơn giản hóa rồi.
Tuy nói có lãi, nhưng vẫn tốt hơn vay tiền từ người khác, ít nhất không nợ nhân tình.
Lục Hương muốn vay, thủ tục đầy đủ. Hỏi một chút, nhiều nhất có thể vay hai nghìn tệ.