Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 155

Người lớn ngay cả một câu khen cũng không nỡ nói ra, sợ sẽ ăn ít đi một miếng.

Nấm vừa mới bỏ xuống đã bị người ta gắp mất, bỏ thêm bao nhiêu cũng không đủ, rau nấu giòn, không kém gì thịt.

Rất nhiều người đều thích chấm đầy tương vừng, may mà Lục Hương đã chuẩn bị đủ, các loại đều chuẩn bị gấp đôi, mọi người ăn vô cùng tận hứng.

Đợi khi gần ăn hết một vòng, bỏ thêm chút mì, còn luộc há cảo Lục Hương gói ở trong.

Trong cái nồi này cực kỳ tươi ngon, vốn dĩ mọi người đều không ăn nổi nữa, chưa từng ăn đồ ngon như vậy, còn ngon hơn đồ ăn tết nữa.

Lúc ăn không nổi, bỏ thêm một miếng mì cán, múc chút gia vị bỏ vào chút tỏi băm, trộn lên ăn, càng thơm ngọt.

Khiến mọi người ăn tới mức không muốn đứng dậy.

Đợi khi ăn tới tàn cục, họ còn cùng cha Lục uống rượu nói chuyện.

Mà các phụ nữ cũng đều thả chậm tốc độ ăn. Một bữa ăn cả khách và chủ đều tận hứng.

Đều nói vẫn là đồ ở chỗ Lục Hương ngon.

“Với bữa ăn hôm nay, cho dù chị mắc nợ cũng muốn ăn thêm lần nữa.”

“Thật đó, lần sau chúng ta góp chút tiền, đừng toàn để Hương Hương bỏ tiền, chúng ta ăn thêm một bữa.”

Ngay cả người keo kiệt như Tiêu Thái Liên cũng đập bàn: “Không cần các con, mẹ mời!” Trước đây bà không cảm thấy mình là một người thích ăn, nhưng bây giờ ngay cả bà cũng không nhịn được.

Người bình thường muốn gánh vác giá một bữa lẩu thật sự không gánh nổi, nhưng hương vị này khiến người ta quên mất bản thân, cả căn nhà đều tràn ngập mùi thơm.

Chị ba Phó nghĩ quay về phải nói với mọi người, để người trong thôn đều ngưỡng mộ.

Bữa lẩu dê này đã khiến mọi người mê mẩn không lối thoát.

Mấy chị dâu còn muốn đợi ăn xong giúp dọn dẹp, nhưng vừa đứng lên bụng lại quá trướng, không khom eo được.

Lục Hương nói: “Không cần đâu mấy chị, ngày mai em sẽ dọn.”

Mọi người cũng không tranh biện với cô, thực sự không làm nổi, lần lượt về nhà.

Những người này thật sự đã ăn không ít, đã ăn hết toàn bộ đồ Lục Hương chuẩn bị, đây là lượng ăn của hai mươi người!

Lục Hương thấy không còn thừa lại chút gì, ngược lại rất vui.

Hôm nay cô cũng ăn tới siêu cấp thỏa mãn.

Đây là lần ăn ngon nhất của cô từ lúc mang thai.

Phó Cầm Huy nói: “Nếu em thích, anh với Lưu Bàng mua thêm hai con dê còn lại luôn!”

Nhà họ đông người, một bữa hôm nay đã ăn nhiều như vậy, ăn thêm hai lần nữa là hết.

Lục Hương nói: “Không hay đâu!”

Phó Cầm Huy nghĩ ngợi, nói: “Cũng đúng, anh không suy nghĩ chu đáo, vậy nếu anh có cơ hội tới vùng khác sẽ mua một ít.”

Lục Hương nói: “Thịt bò cũng muốn!” Cô thật sự có chút muốn ăn thịt bò, đặc biệt là há cảo nhân thịt bò.

Phó Cầm Huy lập tức đồng ý.

Lục Hương nói: “Nhưng thịt bò hơi đắt…”

Không đợi cô nói hết, Phó Cầm Huy đã ngắt lời cô: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần em thích ăn là được!”

Chuyện quan trọng nhất của anh chính là đảm bảo cho Lục Hương.

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Thái Liên dẫn hai chị dâu tới dọn dẹp.

Lục Hương nói để cô nhưng chị hai Phó lại không cho, nhất quyết muốn dọn dẹp phụ.

Bát dĩa dùng ăn lẩu này cực kỳ nhiều, cộng thêm Lục Hương còn tỉ mỉ chuẩn bị khu gia vị, nếu một người dọn quả thật rất mệt.

Hôm qua đã ăn lẩu dê một lần, bây giờ chị ba và chị hai nghĩ tới vẫn vui.

Tiêu Thái Liên cũng nói lẩu dê này ngon.

Lần đầu tiên ăn thịt ăn thành thế này, có thịt có rau, khiến người ta hồi vị vô tận.

Lục Hương nói: “Còn có thể ăn thêm một lần lẩu nữa!” Thịt còn lại chính là thịt đùi, Lục Hương định nướng thịt đùi, còn lại xiên que hoặc nấu canh.

Trên mặt Tiêu Thái Liên mang theo ý cười ôn hòa: “Đứa trẻ ngốc, đồ tốt đâu thể ăn hết trong một ngày chứ?” Hôm qua đã là quá đáng rồi.

Chị hai Phó ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, nhà ai ăn như vậy, bình thường một miếng thịt hận không thể chia thành ba khúc, nếu có thể chấm chút dầu đã tính là món mặn rồi.”

Chị hai cũng vui, phóng mắt nhìn cả thôn, nhà ai ăn phóng khoáng như nhà họ? Từ khi Lục Hương gả vào, cái khác không nói, trong mảng ăn uống này đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nói là khác biệt trên trời dưới đất cũng không quá. Khiến mọi người đều thèm thuồng.

Từ sau khi nhà họ kiếm được tiền, Tiêu Thái Liên không còn keo kiệt giống như trước nữa, nỡ thêm tiền thêm đồ ăn trên bàn ăn.

Nhà họ khác với nhà khác, mấy chị em dâu nhà khác tranh giành đấu đá, mẹ chồng cũng đấu với con.

Nhà mình cực kỳ hòa thuận. Lúc sáng nay, chị ba và chị hai còn giục Tiêu Thái Liên, bảo bà mang cho Lục Hương ít trứng gà, hôm qua thực sự ăn quá dữ, phải bù đắp chút ít cho Lục Hương.

Ngoài miệng Tiêu Thái Liên nói mọi người đều ăn, lại muốn lấy trứng gà của bà đi bù đắp, nhưng vẫn lấy hai mươi cái trứng ra.

Trứng gà có dinh dưỡng, kiểu mang thai giống như cô, ăn thêm vài quả cũng tốt.

Chị hai và chị ba vừa làm vừa nói chuyện, rất nhanh đã rửa hết bát, rửa tới bóng loáng.

Sau đó liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng náo nhiệt, họ đang tò mò đã xảy ra chuyện gì.

Nghe có người gõ cửa tới thông báo, nói: “Trưởng thôn bảo mọi người tới bãi đập lúa bên ngoài.”

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, tối qua tuyết lớn rơi cả đêm. Bây giờ vẫn còn tuyết. Chân giẫm trên đất tuyết, phát ra tiếng sột soạt.

Sao trời tuyết rơi còn gọi họ tới chứ?

Lục Hương nghĩ ngợi rồi theo họ tới.

Trước khi đi, Tiêu Thái Liên còn nhân lúc hai con dâu không chú ý lén lút nói với Lục Hương: “Chỗ mẹ còn để dành cho con một miếng thịt ba chỉ, đợi làm xong việc mẹ cầm tới cho con.”

Lục Hương nghe xong liền phát thèm, vừa hay trong nhà còn có nồi đồng, hầm chút thịt dưa chua, ấm bụng. Hơn nữa dưa chua càng hầm càng thơm.

Thịt này chính là thịt mẹ chồng để dành lúc mổ heo. Sau khi chia đi một ít, Tiêu Thái Liên trông chừng số thịt này rất kỹ.

Bình thường không cho nấu, nhưng Lục Hương có thịt dê không có thịt heo. Tiêu Thái Liên chuẩn bị cho cô năm cân, cũng đủ cho cô ăn một đợt.

Lục Hương nói: “Cảm ơn mẹ.”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Cảm ơn cái gì.”

Gương mặt bà tràn ngập ý cười, bây giờ bà rất thích Lục Hương. Lục Hương dẻo miệng lại tốt tính, bây giờ còn đang mang đứa cháu của bà.

Đúng là hoàn mỹ.

Cùng nhau ra ngoài, Tiêu Thái Liên khoác cánh tay Lục Hương, dáng vẻ đó người không biết còn tưởng là mẹ con ruột.

Tới bãi đập lúa, quả nhiên nhìn thấy trưởng thôn đứng trên đống củi.

Tất cả mọi người đều đi ra, có người mặc hơi mỏng manh, run lên cầm cập.

Trưởng thôn nói: “Hôm nay gọi mọi người tới là có một chuyện!”

Ông ta vừa dứt lời, mọi người cũng căng thẳng.

Không biết trưởng thôn có chuyện gì, chỉ sợ xuất hiện chuyện gì không tốt.

Trưởng thôn nói: “Nhận được chỉ thị của cấp trên, quốc gia đã xóa bỏ phiếu lương thực một cách toàn diện!” Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều cả kinh, đây là ý gì?

Người nông thôn đều sợ hãi thay đổi, mỗi lần xảy ra thay đổi họ lại không biết thế nào mới là tốt, họ thích kiểu cuộc sống đồng nhất không thay đổi.

Có người thăm dò hỏi: “Đây là ý gì?”

“Sau này đều không cần phiếu nữa?”

Tuy trưởng thôn đã nói rất rõ ràng, nhưng mọi người vẫn không dám tin.

Đã dùng phiếu lương thực mấy chục năm, nói không dùng nữa liền không dùng nữa, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Trưởng thôn nói: “Là thật!”

Tâm thái của ông ta cũng giống như thôn dân.

Ngừng dùng phiếu lương thực cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Như vậy tiện cho rất nhiều thôn dân.

Công nhân được phát phiếu lương thực khá nhiều, nhưng trong thôn không nhiều. Xưa giờ mua gì cũng cần phiếu, bình giữ nhiệt, ăn cơm, thịt, lương thực gì đó.

Có đôi lúc không có phiếu, chỉ có thể đổi với người khác với giá cao.

Sau này không cần phiếu chỉ cần tiền, đối với người nông thôn mà nói đã tiết kiệm được rất nhiều việc.

Nhưng hành động này vẫn khiến mọi người khá hoang mang.

“Vậy tôi phải đi mua chút lương thực thử xem!” Bà ta muốn cảm nhận một chút.

“Tôi muốn mua cái đồng hồ.”

“Tôi muốn mua máy thu thanh.”

“Không cần phiếu rất tốt, chúng ta đợi tuyết ngừng rồi ra ngoài dạo đi.” Dù sao thì sau khi vụ thu kết thúc, trong túi họ có tiền, bên phía lều rau cũng không cần quá nhiều người, mọi người đều muốn biết tin này rốt cuộc có phải thật không.

Thực ra trưởng thôn đã nhận được mệnh lệnh mấy ngày rồi. Ông ta đã tự tiêu hóa mấy ngày, mới nói cho mọi người biết tin tốt này.

Nói xong liền dặn dò mọi người giải tán.

Không ai chú ý tới ý cười giương lên trên khóe môi Lục Hương.

Xem ra kinh tế kế hoạch cũng không còn xa nữa.

Bình Luận (0)
Comment