Đối với người thôn Đại Vũ mà nói, tuyết rơi nhỏ không tính là gì, mọi người đều muốn lập nhóm ra ngoài dạo.
Có người ở bên ngoài bị lạnh, liền mời mọi người tụm năm tụm ba về nhà cắn hạt dưa.
Hạt dưa trong thôn chỉ có hai loại. Một loại là hạt bí, gom hạt bí già lại, bỏ vào trong nồi sắt rang một chút có thể ăn rất lâu.
Còn có người tùy ý trồng chút hướng dương trong sân nhà mình, hạt thu lại mình ăn.
Vừa rẻ vừa đỡ tốn công.
Lục Hương nhìn Tiêu Thái Liên và hai chị dâu, đều bị mọi người bao vây rồi, muốn hỏi kỹ chuyện này.
Lục Hương đánh tiếng về trước.
Mọi người đều muốn vào huyện mua đồ, cũng không ai chú ý tới cô.
Rất nhanh về tới nhà, Lục Hương vừa về tới cổng nhà đã nhìn thấy mẹ Lục hớt ha hớt hải chạy tới.
Lục Hương hỏi: “Sao vậy?”
Vành mắt mẹ Lục hơi đỏ: “Xin con một chuyện!”
Lục Hương vội vàng bảo mẹ Lục vào nhà nói.
“Rốt cuộc là làm sao? Mẹ từ từ nói, đừng vội!”
Mẹ Lục nói: “Dì Phó Chi của con đang ở Bạch Gia Thôn chịu khổ, chúng ta cũng đón bà ấy về đi, bà ấy không con không cái rất đáng thương.” Chuyện này bà nói không rõ ràng, nhưng Lục Hương lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây mẹ Lục với Phó Chi là chị em bạn dì. Bà cũng vừa mới nhận được tin, mới biết Phó Chi thế mà lại ở Bạch Gia Thôn.
Mấy năm qua bà luôn nghe ngóng, nhưng không có tin tức.
Phó Chi?
Lục Hương nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại tình tiết quan trọng!
Trong sách viết sau này đôi chân của bà ấy bị cắt bỏ, nhưng lại là nữ đại lão truyền kỳ thương nghiệp ở thập niên 90.
Mẹ Lục đã khóc nức nở.
Lúc hai người còn trẻ chơi với nhau rất thân, nhưng sau đó mất liên lạc.
Mẹ Lục ở trong thôn cũng không có cảm giác tồn tại gì, cộng thêm vẫn luôn bị nhà chồng chèn ép, cuộc sống của mình không ra sao, thực sự không còn hơi sức đi tìm người nữa.
Nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ mở trại heo, cuộc sống dần chuyển biến tốt, vừa thấy chị em tốt nhất ngày xưa vẫn đang chịu khổ, có chút không chịu nổi.
Chuyện quá khứ đều đã qua, muốn đón người về sống tốt hơn.
Phó Chi lại bởi vì không có con cái không thể lo liệu, thật sự sợ bà ấy sẽ chết ở đó.
Nơi đó có hoàn cảnh gì, cho dù bọn họ không biết, ít nhiều cũng đã nghe qua.
Lục Hương không ngờ còn có cảnh ngộ này, đây là đại lão tương lai đó.
Cô nói: “Mẹ khoan lo lắng đã, con vào trong thôn điều tra một chút!”
Bây giờ cô là cán bộ thôn, có một số quyền hạn, càng huống hồ thôn họ với Bạch Gia Thôn có quan hệ cực tốt, có một số chuyện vẫn có thể thương lượng với trưởng thôn.
Mẹ Lục nói: “Được, vậy thì nhờ con. Cố hết sức giúp đỡ, mẹ chuẩn bị đồ ăn thức uống và quần áo chăn đệm trước.”
Năm đó khi mẹ Lục chơi chung với Phó Chi, Phó Chi là người tới từ tỉnh thành.
Thường sẽ chia sẻ với bà một số kẹo bánh người khác không có ăn.
Trước đây khi mẹ Lục chưa xuất giá, đã ở nhà chịu uất ức.
Ăn cơm đều là ăn cơm thừa, mặc cũng đều là mặc đồ rách nát, lần đầu tiên gặp được đồ tốt có thể tới tay mình. Đó là người bạn tốt trong đời bà, bà cực kỳ coi trọng Phó Chi, hận không thể chịu khổ thay Phó Chi.
Lục Hương tới tìm trưởng thôn, trưởng thôn đang ngồi nói với bí thư thôn chuyện hủy bỏ phiếu lương thực này.
Nếu thật sự có thể hủy bỏ, ông ta cũng có rất nhiều thứ muốn mua, ví dụ xe đạp, nếu hủy bỏ phiếu xe đạp, ông ta muốn mua một cái.
Lúc Lục Hương tới liền nhìn thấy trưởng thôn rạng rỡ nói: “Cô tới đúng lúc.”
Trước đây Phó Cầm Huy làm việc ở cung tiêu xã, họ cũng mua xe đạp rồi.
Trưởng thôn muốn biết mua xe đạp như thế nào, có cho chọn hay không.
Lục hương tâm sự trùng trùng nói với ông ta: “Trưởng thôn cháu có chuyện muốn tìm hiểu một chút.”
Trưởng thôn cũng nghiêm túc lên, hỏi: “Sao vậy? Cô nói đi.”
Lục Hương hỏi: “Chú biết Phó Chi không?”
Trưởng thôn: “Tôi biết người này, năm đó suýt chút phân tới thôn chúng ta, sau đó không biết sao lại phân tới Bạch Gia Thôn.” Đối với ông ta mà nói, kiểu người phức tạp này tới càng ít càng tốt.
Không phân tới, ông ta cũng vui.
Sau khi Lục Hương hỏi thăm, bí thư thôn ở bên cạnh chêm lời: “Tôi biết Phó Chi này.”
Sau đó nói năm đó bà ấy tới từ tỉnh thành, tướng mạo xinh đẹp, khi tham gia sản xuất bị một tên lưu manh nhìn trúng. Chuyện này ầm ĩ rất lớn, rất nhiều người đều biết, nhưng tên lưu manh này có vợ rồi.
Sau đó người đàn bà đó làm ầm lên một mực nói Phó Chi làm tiểu tam.
Quậy rất dữ dằn, tuy bà ấy nói không có, nhưng cũng không có ai chứng minh. Cộng thêm hai vợ chồng tên lưu manh đó một xướng một ca. Khi đó nếp sống trong thôn rất nghiêm khắc, làm tiểu tam là trọng tội.
Lục Hương cực kỳ tức giận, tên lưu manh và người phụ nữ khốn nạn này thật sự vô liêm sỉ, không có được người ta thì muốn hủy hoại người ta, quá vô đạo đức.
Lục Hương nói: “Vậy bây giờ có thể đón về không?”
Bí thư thôn nói: “Chắc là được!” Chuyện này ông ta cũng không biết, nhưng năm đó phán án rất nặng.
Lục Hương nói: “Vậy cháu vào huyện chạy thủ tục một chút.”
Trưởng thôn buồn bực: “Sao cô lại để tâm như vậy?”
Lục Hương nói: “Bà ấy là người bạn tốt nhất của mẹ cháu, cộng thêm không con cái, bình thường cũng không ai chăm sóc, quá đáng thương.”
Trưởng thôn nghe vậy, rất cảm khái nhân nghĩa của cô, viết một tờ đơn, nói: “Như thế này, cô vào huyện tìm người này!”
Các bộ phận trong huyện đều khá phức tạp, ngoài người quanh năm giao thiệp như trưởng thôn, người bình thường thật sự sẽ quay như chong chóng.
Lục Hương nghe vậy mừng rỡ: “Cảm ơn trưởng thôn.” Cô định mấy hôm nữa sẽ vào huyện một chuyến.
Trưởng thôn nói: “Nếu cô làm xong thủ tục cho bà ấy, chắc chắn Bạch Gia Thôn sẽ thả người.”
Lục Hương trịnh trọng gật đầu, cảm ơn trưởng thôn và bí thư thôn rồi đi.
Đợi Lục Hương đi, trưởng thôn vỗ đùi, xong rồi, quên hỏi cô chuyện mua xe đạp, chỉ có thể để lần sau!
Tuyết rơi đầy trời, phong núi bít đường, không có xe buýt, không thể vào huyện. Nhưng có thể đến Bạch Gia Thôn thăm một chút.
Cô cũng quen đường quen lối, rất nhiều người ở Bạch Gia Thôn đều biết cô, vừa nghe nói cô tới tìm Phó Chi, đều nhiệt tình dẫn đường.
Trưởng thôn Bạch nghe tin cũng vội vàng tới.
Lục Hương là người tài giỏi, một phương pháp đậu hũ thối đã giúp thôn họ trở tay kiếm tiền gấp đôi.
Lại làm rau củ quả trái vụ cho thôn Đại Vũ, bây giờ thôn Đại Vũ bán sỉ rau vừa tiết kiệm công sức vừa kiếm được tiền.
Trưởng thôn của Bạch Gia Thôn vừa mang giày vào đã vội vàng hỏi người đi đâu?
Người bên cạnh nói hình như Lục Hương đi tìm Phó Chi.
Hình như Phó Chi điên rồi, xung quanh vốn không có ai muốn để ý tới bà ấy, dù sao cũng không ai muốn nói chuyện với kẻ điên.
Lần đầu tiên Lục Hương nhìn thấy Phó Chi, bà ấy mới bốn mươi hai tuổi, trên tay toàn là nẻ lạnh, ngủ trên một cái giường cỏ, lạnh ngắt, đầu tóc rũ rượi.
Đại khái là đã phí hoài quá nhiều thời gian ở đây, trên mặt toàn là tang thương, nếu chỉ nhìn mặt của bà ấy, quả thực giống người đã hơn sáu mươi tuổi.
Lục Hương nói: “Cháu là con gái của Lý Văn Tĩnh.
Lý Văn Tĩnh là tên của mẹ Lục.
“Những năm qua mẹ cháu vẫn luôn tìm dì, không biết dì ở nơi gần thôn như vậy, bây giờ cháu quay về tìm một cái chăn bông tới cho dì, rồi nấu chút đồ ăn. Dì còn thiếu gì khác không?”
Lời vừa dứt, nước mắt từ trong mắt Phó Chi lăn ra.
Không biết vì sao, Lục Hương thấy Phó Chi khóc, trong lòng có chút khó chịu.
Hoàn cảnh ở đây thực sự quá tệ, người không thể ở nổi.
Lục Hương nói: “Cháu đi về lấy ít đồ cho dì trước.”
Lục Hương tới quá vội vã, trưởng thôn Bạch không bắt kịp bóng dáng của cô, khi ông ta đuổi tới, cô đã rời khỏi thôn rồi.
Sau khi Lục Hương quay về nói với mẹ Lục, vành mắt mẹ Lục lập tức đỏ lên, gương mặt tràn ngập tự trách, trước đây bà cũng từng tìm, nhưng tìm mãi không tìm được.
Không ngờ Phó Chi lại ở gần như vậy, thật đúng là tạo hóa trêu người.
Lục Hương lập tức đi tìm chăn, mẹ Lục lấy bánh mì trong nhà không nỡ ăn, cũng muốn đi theo tới.
Khi đến đó, nước mắt mẹ Lục không ngừng chảy xuống, luôn nói hối hận.
Nhìn thiếu nữ ngày xưa đã biến thành một người đàn bà già nua, thực sự quá mức ngột ngạt.