Lục Hương ở bên cạnh nghe thấy lời này rất ngại, tai đỏ bừng lên. Mọi người lại trêu chọc một lúc.
Thấy đội trưởng gọi họ ra đồng làm việc. Mọi người mới vác cuốc đi xuống.
Tiêu Thái Liên với Lục Hương đi về, bà phải xem cháu trai út, bây giờ rất thích Tiểu Tích Niên. Một ngày không gặp khó chịu cả người.
Lục Hương thì thầm nói: “Hôm nay chúng con hầm gân bò, mang cho mẹ một ít!” Cô ra ngoài mấy hôm nay, cũng nhờ mẹ chồng chăm sóc đứa nhỏ.
Tiểu Tích Niên còn nhỏ, muốn chăm cậu không dễ, thằng bé nửa đêm đòi uống sữa mấy lần, căn bản không ngủ yên được.
Chút gân này trước đây Lục Hương không nỡ hầm, để cảm ơn Tiêu Thái Liên, cô mới lấy ra.
Người sành ăn trong huyện cũng không ít, gân này còn là may mắn có được, phải đặt từ rất sớm.
Lúc Lục Hương ra khỏi nhà, đã dùng rượu gia vị ngâm gân bò. Định lát nữa lấy củi nấu một bữa, như thế mới thơm.
Tiêu Thái Liên nói: “Những ngày qua toàn ăn đồ ngon, các con có chút đồ ngon thì giữ lại mà ăn đi!” Trước đây bà còn cảm thấy thằng tư chuyển ra ngoài trong lòng không vui, bây giờ xem ra chuyển ra như vậy khá tốt.
Đều ở trong thôn, bà rảnh rỗi có thể tới dạo chơi, Lục Hương có gì ngon cũng nhớ tới bà, bây giờ ra riêng, chỉ cảm thấy Lục Hương chỗ nào cũng tốt.
Lục Hương nói: “Đặc biệt nấu, mẹ nếm thử chắc chắn ngon.”
Tiêu Thái Liên hiền từ: “Mẹ đâu thể không biết tay nghề của con!”
Còn chưa ăn được, bây giờ Tiêu Thái Liên đã thèm rồi.
Trước đây bà là người rất xét nét, bây giờ cũng cứ dăm ba hôm lại mua thịt. Chẳng qua họ không nấu ra được hương vị như Lục Hương.
Lục Hương về nhà bếp, bắt đầu nhặt gân chân bò.
Cô bận rộn ở nhà bếp, Tiêu Thái Liên vào nhà bồng Tiểu Tích Niên.
Thấy Phó Cầm Huy cũng ở đây, vừa hay Lục Hương không có trong phòng, thừa thế hỏi: “Con nói thật với mẹ, rốt cuộc có kiếm được tiền không?”
Phó Cầm Huy nói: “Cũng được!” Bây giờ xưởng còn chưa sinh lời, anh nhận mức lương thấp nhất, không cao bằng công nhân nữa. Cộng thêm trước đây mua dây chuyền cho Lục Hương đã nợ mấy tháng lương.
Suy cho cùng Tiêu Thái Liên cũng là mẹ của Phó Cầm Huy, thấy anh nói năng mơ hồ, trong lòng biết ngay: “Lúc đầu bảo con đừng từ chức, con cứ không nghe!”
Tuy nói Phó Cầm Huy từ chức, không gây nên tổn thất lớn gì, công việc để anh trai anh vào thay, cũng không tính là lãng phí.
Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vừa thấy Phó Cầm Huy nhường ra công việc tốt như vậy, làm xưởng gì kia, nghe ra rất phong quang.
Nhưng trên thực tế căn bản không kiếm được tiền, Tiêu Thái Liên lập tức móc ra một trăm tệ từ trong túi, nói: “Số tiền này con cầm đi, trong túi đàn ông không thể không có tiền!”
Bây giờ Lục Hương phong quang vô hạn, con trai mình không thể ăn bám vợ.
Phó Cầm Huy dở khóc dở cười nói: “Bây giờ con không thiếu tiền! Mẹ cầm về đi.”
Tiêu Thái Liên nói: “Con đó, vẫn nên chăm chỉ làm!” Hai vợ chồng ngang hàng nhau mới được.
Một trăm tệ này là tiền riêng của Tiêu Thái Liên.
Tất cả mọi người trong nhà đều không biết, tiền này cũng là cực hạn mà Tiêu Thái Liên lấy ra được. Bà có bốn đứa con trai, làm cổ vịt kiếm tiền sòng phẳng, mọi người có thể tính ra được, không thể gạt ai, nếu không quan hệ trong nhà sẽ không tốt.
Người già trong thôn nói, không sợ không có chỉ sợ không đều. Không thể bởi vì thiên vị mà khiến các con xa cách.
Nhưng Tiêu Thái Liên cho tiền Phó Cầm Huy cũng là có nguyên nhân. Họ cống hiến cho gia đình nhiều nhất, Phó Cầm Huy từ chức, nhường việc cho anh cả, họ chuyển ra tự mình móc tiền mua nhà.
Nhà trong nhà cũng không chiếm, còn thường xuyên nấu đồ ngon cho mọi người.
Trong lòng Tiêu Thái Liên cũng đồng đều.
Phó Cầm Huy nói: “Thật sự không cần.” Người như mẹ anh một xu cũng không nỡ tiêu, một trăm tệ này không biết đã tích cóp bao lâu.
Tiêu Thái Liên nói: “Con cầm đi, nếu không mẹ sẽ nổi giận.”
Phó Cầm Huy thực sự không từ chối được, chỉ đành tạm thời nhận số tiền này.
Tiêu Thái Liên thấy anh cầm mới vui, ôm cháu trai ở đó chơi.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm trong nhà bếp lan tràn ra. Tiêu Thái Liên nói với Phó Cầm Huy: “Thằng nhãi con thật có phúc!”
Bây giờ Lục Hương là cốt cán trong thôn, vô số người đều hối hận nói năm đó sao không nhận ra Lục Hương tiềm lực như vậy, bây giờ họ hối hận cũng muộn rồi.
Tiêu Thái Liên bồng cháu vào bếp.
Vừa đi vào, mùi thơm càng đậm, gân bò Lục Hương hầm đã sôi ồn ột.
Hầm gân bò cần thời gian dài một chút mới mềm rã thấm vị, bây giờ còn chưa chín tới, nhưng đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Hơn nữa trong nồi còn hấp màn thầu.
Tiêu Thái Liên hấp màn thầu cả đời cũng không biết Lục Hương hấp màn thầu thế nào, màn thầu cô hấp vô cùng mềm mại.
Cho dù cuộn thành một cục rồi mở ra cũng có thể bung ra, không hề thua kém gì bánh mì bên ngoài.
Lục Hương hầm hai cái chân bò, không chỉ mẹ chồng thèm, ngay cả con trai cũng ư hử ư hử.
Lục Hương lập tức tới bồng con trai, con trai ở trong lòng cô càng thêm phấn khích.
Lục Hương dùng ngón tay chọt nhẹ vào gương mặt mềm mại của cậu: “Mèo tham ăn có phải đói rồi không, bây giờ con còn chưa thể ăn, lớn hơn chút nữa mới được!”
Tiểu Tích Niên bây giờ còn uống sữa, mong mỏi nhìn một lúc, cái đầu mềm mềm dán vào trong ngực Lục Hương.
Tiêu Thái Liên nhìn mà ngưỡng mộ, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, vô cùng đáng yêu.
Lục Hương bồng con rời khỏi nhà bếp, dù sao vừa mới thêm nước, hầm thêm một lúc cũng sẽ không khô nồi.
Nồi sắt củi hầm một tiếng, chân bò cũng sắp rã rồi, đụng một cái cũng rung rung lên.
Lục Hương đựng một hộp chân bò gân cho mẹ chồng, lại thêm hơn hai mươi cái màn thầu, vừa hay có thể kẹp gân bò ăn.
Tiêu Thái Liên chỉ ngửi mùi đã không kiềm chế được nước bọt, mang về đợi đến tối cùng nhau ăn.
Buổi tối ở nhà họ Phó, mẹ chồng dặn dò vợ thằng hai đổ hộp đồ ăn vào trong xoong hâm, mùi thơm lập tức tỏa ra.
Người cả nhà vất vả cả ngày, đều rất mệt mỏi, đột nhiên phấn chấn tinh thần, anh ba Phó hỏi: “Đây là Lục Hương nấu?” Loại mùi thơm này, bọn họ tuyệt đối không thể nấu ra được.
Đợi bưng lên, mọi người nhìn xong, nói: “Đây là thịt mỡ?” Tiêu Thái Liên nói: “Đây là gân bò hầm!”
Chị ba Phó nói: “Ây dô, đây đều là ăn ra hoa rồi, em nghe người ta nói, người biết ăn mới ăn cái này, gân là thứ ngon nhất.”
Hơn nữa trên người một con bò chỉ có mấy cái gân, khó mua.
Tiêu Thái Liên nói: “Đương nhiên rồi, hầm ra một nồi không có bao nhiêu, đã cho chúng ta hơn nửa rồi!”
Sau đó chia mỗi người một vá, người lớn trẻ nhỏ đều có hơi không nỡ ăn.
Dùng thìa nhẹ nhàng xắn một nửa đưa vào trong miệng, mềm mềm đàn hồi, còn có chút dai dai, nhai thêm mấy cái, giống như tan trong miệng vậy.
Thơm mặn vừa vặn, ăn thêm một miếng cơm lớn, thật sự rất đỉnh.
Chỉ đáng tiếc bọn họ mỗi người chỉ ăn được một chút, chút nước cuối cùng đều bị đám nhãi con chấm màn thầu quét sạch. Người lớn cũng thèm, nhưng không thể giành với bọn trẻ được.
So với cái này, đồ ăn tỉ mỉ nấu tối nay ngược lại trở nên rất tầm thường.
Thật sự quá ngon!
Bất luận là lẩu trước đây hay là thịt dê xiên sau đó, hay là gân bò hầm, mỗi lần đều có thể mở ra vị giác mới cho họ.
Họ ăn không đã ghiền, buổi tối lúc đi ngủ đều đang nghĩ gân bò này.
Không biết lần sau ăn là khi nào.
Lục Hương múc cho họ xong. Buổi tối cô với Phó Cầm Huy ăn nhiều hơn, mỗi người một bát, kẹp màn thầu ăn.
Ăn siêu cấp thỏa mãn.
Ăn xong, Lục Hương còn múc riêng một hộp, bảo Phó Cầm Huy ngày mai mang cho Lưu Bàng. Tới lúc đó hâm nóng lại là ăn được. Mùi vị không khác gì mới nấu.
Lưu Bàng thèm đồ ăn Lục Hương nấu không phải ngày một ngày hai.
Phó Cầm Huy còn chưa mang tới, đã biết ngày mai Lưu Bàng nhìn thấy hộp cơm này sẽ vui sướng cỡ nào.
—
Phó Chi về tỉnh những một tháng mới quay lại.
Lục Hương thấy bà ấy quay lại, vội hỏi bà ấy ở bên ngoài có khó khăn gì không. Phó Chi thấy trong ánh mắt cô mang theo lo lắng, giãn mày nói: “Không có vấn đề gì.”
Nhà của bà ấy đã không còn nữa, mọi thứ trước đây đều quy về bụi đất.
Bà ấy dùng một khoảng thời gian rất dài để hòa giải với bản thân, những năm nay giống như ác mộng vậy.
Vốn muốn chấm dứt, nhưng trong đầu thế mà lại lóe lên thôn Đại Vũ.