Mẹ Lục nuôi heo giúp bà ấy, nói để heo nhanh mập, còn nấu riêng cho nó ăn.
Ở trong thôn, bà ấy có con gái nuôi, còn có cháu trai, khiến bà ấy cảm thấy bà ấy không phải cô đơn trên thế giới này.
Cho nên lại quay trở lại.
Phó Chi không giống phái nữ khác, đời này bà ấy không kết hôn, chỉ muốn làm sự nghiệp của mình.
Bây giờ trong tay chỉ có mười phần trăm cổ phần của xưởng cổ vịt.
Lục Hương nói: “Mẹ quay về phải chúc mừng một phen, tối nay làm đùi dê nướng được không?”
Lần trước từng làm đùi dê nướng một lần, gọi người nhà họ Phó và cha mẹ Lục, vốn không đủ chia, lại nấu thêm rất nhiều món, mới miễn cưỡng đủ.
Nhưng quả thực hương vị rất tuyệt.
Bây giờ tuy mua thịt không cần phiếu, nhưng một số thịt ngon cũng rất khó mua.
Huống hồ bản địa không có ai nuôi dê núi, cũng chỉ có lúc cận tết nhờ phúc của Lưu Bàng mới được một con, một con dê này, không hề lãng phí chút nào, ăn tận mấy lần.
Cuối cùng chỉ còn lại một cái đùi dê này. Lục Hương không nỡ ăn, lần này Phó Chi quay về, cô vui, trong tủ lạnh trong nhà cũng không có gì, chỉ có cái này.
Phó Chi nói: “Vậy được, buổi tối ăn cái này đi!” Bình thường bà ấy không có khẩu vị gì, nhưng lại thèm đồ Lục Hương nấu.
Bất luận cô nấu gì cũng đều rất ngon.
Phó Chi nghĩ một chút, nói: “Mẹ muốn vào huyện xem thử xưởng cổ vịt, thuận tiện tìm họ nói chuyện chút.”
Lục Hương sợ bà ấy không rành đường, lập tức nói: “Vậy chúng ta cùng vào huyện đi, thuận tiện mua ít đồ!”
Lục Hương cùng Phó Chi vào huyện nên tiện hơn nhiều. Tới huyện, họ lại ngồi xe ba bánh sức người đi tới xưởng.
Vị trí xưởng của họ vô cùng heo hút, nghe nói xây ở đây giá cả mới rẻ hơn một chút.
Hai người họ vừa muốn đi vào, bị ông bảo vệ cản lại, Lục Hương nói: “Cháu đi tìm Phó cầm Huy!” Sau đó báo tên của mình.
Ông bảo vệ đã sớm nghe nói xưởng trưởng Phó Cầm Huy có một cô vợ như hoa như ngọc, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật!
Tướng mạo dáng vẻ này, còn đẹp hơn minh tinh điện ảnh, lập tức cho vào.
Bọn họ đi vào, nhà xưởng đang làm cổ vịt, phải đi qua khu xưởng này mới có thể vào khu văn phòng.
Nhà xưởng đang chế biến cổ vịt với bốn vị khác nhau, bây giờ đã có một số doanh thu.
Lục Hương lần đầu tiên tới, vừa thấy tất cả mọi người đều nghiêm khắc tuân thủ vệ sinh, mang theo khẩu trang, găng tay, ủng,…không giống những xưởng nhỏ bừa bãi kia.
Lục Hương nhìn mấy lần mới hồi thần. Đi qua khu xưởng thẳng vào khu văn phòng.
Vừa đi vào đã nhìn thấy Lưu Bàng. Lưu Bàng thấy Lục Hương, khỏi phải nói trong mắt kinh hỉ nhường nào: “Sao chị tới đây? Là tới đưa cơm sao?” Anh ấy mong đợi nhìn.
Lục Hương nói: “Không phải, tôi dẫn mẹ nuôi tới xem thử chỗ các anh!”
Lưu Bàng nói: “À được…vốn dĩ nên mời các người tới xem một chút, đi, tôi dẫn hai người đi dạo.”
Khu xưởng ở đây không lớn, dạo mười lăm phút là có thể dạo hết. Khu xưởng không lớn, nhưng hơn ở chỗ chính quy.
Xưởng họ đến học tập khi đó chính là xưởng thực phẩm chính quy, khởi điểm rất cao, Phó Cầm Huy là một học sinh tốt, vận dụng hết những thứ học được vào. Xưởng này, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ.
Duy nhất có một điểm không tốt, chính là tiền kỳ đầu tư quá nhiều tiền, bây giờ vẫn chưa có lãi, khiến Lưu Bàng lo tới nhiệt miệng.
Mặc kệ như thế nào vẫn rất dọa người.
Lưu Bàng mời đám bạn thân trước đây tới xem, đều nói họ làm tốt, chỉ là thiếu một cơ hội, nhưng trong lời nói lại tràn ngập tiếc nuối.
Cơ hội khi nào tới, vốn không biết được.
Có thể vĩnh viễn sẽ không tới.
Mọi người nói lời qua loa này, Lưu Bàng lại cắn răng vẫn luôn không nói cho Phó Cầm Huy bọn họ biết.
Anh ấy biết hai vợ chồng Lục Hương và Phó Cầm Huy đã bỏ ra bao nhiêu cho chuyện này, thậm chí Phó Cầm Huy bỏ cả công việc thể diện của mình, tuyệt đối không thể có chuyện gì được.
Mỗi ngày áp lực trong lòng Lưu Bàng đều rất lớn, từ khi mở xưởng, đã gầy hơn hai mươi cân. Bây giờ thịt mỡ trên mặt đã ít đi nhiều, lộ ra gương mặt thanh tú.
Dạo một vòng, họ quay về khu văn phòng. Đóng cửa lại, tiếng máy móc bên ngoài dần nhỏ đi.
Lưu Bàng lại bắt đầu nói: “Gân bò chị mang tới lần trước quá ngon, tôi ăn hai miếng liền bị cha tôi cướp đi mất!”
Nói tới chuyện này, Lưu Bàng vô cùng oán giận: “Cha tôi ông ấy bình thường người khác cho bao nhiêu đồ ngon, ông ấy đều không ăn, cứ lăm le cướp đồ của tôi.”
Gân bò đó vào miệng là tan, để nguội ăn lại có độ dai, thơm mặn sảng khoái, không biết nấu thế nào mới được. Khiến hai cha con bọn họ bởi vì giành một hộp gân bò suýt chút trở mặt.
Lục Hương nói: “Tối nay sẽ nướng đùi dê, anh tới không?” Mẹ nuôi cô quay về nên nấu chút món ngon.
Lưu Bàng nghe vậy lập tức đồng ý lia lịa: “Đi đi đi!” Chỉ sợ nói ít đi một chữ đi, không tính phần anh ấy.
Sau đó Lưu Bàng còn bổ sung: “Con dê đó của tôi hoàn toàn lãng phí rồi, lần sau nếu còn nữa, dứt khoát đưa cho chị hai con, chị nấu gì ăn gọi tôi với là được!”
Anh ấy coi như hoàn toàn phục Lục Hương, bất luận nấu gì cũng ngon như thế.
Đang nói chuyện, Phó Cầm Huy cũng vào, nhìn thấy Lục Hương và Phó Chi ở đây, lập tức lên tiếng chào: “Mẹ nuôi, Lục Hương, sao hai người tới đây?”
Lưu Bàng nói: “Họ không thể tới thăm anh sao!”
Phó Chi ở bên cạnh nói: “Ngạch doanh nghiệp của xưởng này như thế nào?” Bây giờ bốn người họ gặp mặt, bốn đại cổ đông đều ở đây.
Lưu Bàng với Phó Cầm Huy đều nắm rõ tình hình của xưởng như lòng bàn tay, lập tức nói, thông qua cuộc trò chuyện của họ, biết họ vẫn luôn tận tâm tận lực làm chuyện này, chỉ là thành quả không cao.
Người huyện thành mua rất ít, nhưng đánh giá của người từng mua đều rất tốt.
Phó Chi nói: “Con có từng nghĩ sẽ làm quảng cáo không?”
Lục Hương sững ra, đúng vậy, thời này ti vi đang phát triển, rất nhiều người đều bắt đầu có ti vi riêng.
Làm quảng cáo là phương thức tuyên truyền tốt nhất.
Có thể lập tức mở ra cục diện.
Lưu Bàng nói: “Cháu từng tìm hiểu qua, quảng cáo mười giây trong đài phát thanh tốn hai trăm tệ, muốn phát sóng vài lần, ít nhất phải mấy ngàn tệ!” Hơn nữa còn không phải là kênh lớn gì.”
Phó Chi nói: “Chuyện này giao cho dì đi, dì quen biết một người bạn làm việc ở đài truyền hình, lên ti vi hiệu quả sẽ tốt hơn!” Bây giờ tổng cộng không có mấy kênh, mỗi kênh đều có tỉ lệ người xem rất cao.
“Lên…lên ti vi…” Lưu Bàng kinh ngạc, thế thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ.
Phó Chi tựa như nhìn ra nghi hoặc của anh ấy, nói: “Năm nghìn tệ một phút.”
Bà ấy muốn sắp xếp lên ti vi của cả nước. Mức giá này đã không đắt rồi.
Nhưng vẫn khiến ba người ở đây hít sâu một hơi, ôi mẹ ơi, một phút năm nghìn?
Phó Cầm Huy trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Con cảm thấy khả thi!”
Phó Chi tán thưởng nhìn Phó Cầm Huy.
Dám mạo hiểm mới có thể thành công, tuy sẽ đầu tư vào chi phí rất lớn, nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Bà ấy từng ăn cổ vịt treo gió ở đây, ngay cả người không thích ăn đồ vịt như bà ấy cũng gặm tới say sưa.
Chi bằng đưa cái này đi ra cả nước, vừa nói suy nghĩ này ra, ngay cả Lưu Bàng cũng ngừng thở, nhìn Lục Hương nói: “Ôi trời, rốt cuộc người mẹ nuôi này của chị có lai lịch gì?”
Bình thường anh ấy nói đưa sản phẩm tiến vào tỉnh đều sẽ bị đám bạn bè cười nhạo, cảm thấy khát vọng của anh ấy quá lớn.
Bây giờ mẹ nuôi Lục Hương mở miệng liền đòi mở rộng cả nước, hở tí là muốn làm quảng cáo trên ti vi, thế này quá điên cuồng rồi!
Nhưng không thể không nói, loại điên cuồng này đối với người trẻ như họ mà nói có một sức hấp dẫn chí mạng.
Mỗi một tế bào của anh ấy đều bảo anh ấy phóng khoáng cược một ván. Anh ấy có tự tin, khách quen của họ đều phản hồi sản phẩm vô cùng tốt, thậm chí còn có người đặc biệt viết thư khen họ.
Có lẽ chỉ thiếu một cơ hội này.
Lưu Bàng siết chặt tay, vì chuyện này, anh ấy lao tâm khổ tứ. Bây giờ có cơ hội này, vì sao không thử.
Lục Hương nói: “Tôi cũng tán đồng mẹ nuôi!”
Lưu Bàng nói: “Chỉ là thiếu tiền làm quảng cáo!” Vốn dĩ anh ấy cũng được coi là người giàu có trong huyện.