Bây giờ con trai ông ta coi như đã kiếm được tiền rồi, phải cật lực ủng hộ.
Cha Lưu Bàng hành động như vậy, những người khác cũng hưng phấn lên. Tận mắt chứng kiến sự quật khởi của Lưu Bàng, rất lợi hại.
Họ đều sống cuộc sống làm việc theo nề nếp, chưa từng có đời sống kí.ch th.ích này, đám bạn nói: “Vừa hay tôi rảnh, tôi tới giúp!”
Những người bạn khác nghe vậy, cũng vội vàng bày tỏ thái độ.
Cha Lưu Bàng vô cùng cảm động: “Con trai chú có thể có những người bạn như các cháu thật sự là may mắn của nó!”
Có thể được trưởng bối khen, mấy anh chàng này càng thêm vinh dự, ưỡn cao lồng ng.ực, để tất cả mọi người đều nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo của họ.
Rất nhanh, cha Lưu Bàng lái xe, cắt hết một số đường dây ở xưởng bọn họ, chỉ để lại một đường dây tổng. Tổng cộng mang tới bốn bộ điện thoại, lập tức lắp cho anh ấy.
Sau khi lắp vào, tiếng điện thoại vang lên không ngớt, không phải cái này kêu thì là cái kia kêu.
Lưu Bàng cầm một tờ đơn, viết giá cả, khẩu vị, phương thức vận chuyển, bảo họ nghe điện thoại giúp.
Nhưng hàng nhiều, giao hàng từ năm ngày đã hứa lúc đầu kéo dài thành nửa tháng.
Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cần hàng của các cửa hàng, có quán ăn vặt, có cửa hàng ở bến xe, ít nhất mười kiện, nhiều nhất phải một trăm kiện.
Những người bạn của Lưu Bàng bị bầu không khí căng thẳng này kí.ch th.ích.
Lưu Bàng có các bạn giúp, cuối cùng anh ấy cũng có thể thở d.ốc.
Lập tức gọi điện thoại về thôn, nửa đêm, bí thư thôn tới nhà Lục Hương gõ cửa.
Phó Cầm Huy khoác một chiếc áo đi ra, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Bí thư thôn nói: “Lưu Bàng gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu hai phút nữa tới nghe!” Lục Hương cũng khoác áo đi ra.
Bí thư thôn vừa đi, Lục Hương lập tức nói: “Đoán chừng là quảng cáo có hiệu quả rồi.” Hôm nay chiếu quảng cáo, chắc chắn có người đặt hàng. Nửa đêm gọi điện thoại cho anh, không thể nào là chuyện khác được.
Phó Cầm Huy gật đầu, lập tức tới ủy ban thôn.
Lục Hương cũng đã tỉnh, ở đây đợi cũng lo lắng, dứt khoát đi cùng Phó Cầm Huy.
Còn Tiểu Tích Niên nhà họ đã được năm tháng, bây giờ chính là lúc dính người, ngày nào cũng quấn lấy bà nội Tiêu Thái Liên.
Con đã cắt sữa, lại dính người, liền được dẫn tới nhà cũ, bên đó nhiều anh trai, rảnh rỗi luôn có trẻ con chơi với cậu. Cậu nhóc vui quên trời đất, không về nữa.
Không có con ở bên cạnh, Lục Hương cũng tiện hơn.
Họ đến vừa đúng lúc, vừa tới ủy ban thôn, Lưu Bàng ở bên kia đã gọi tới.
Phó Cầm Huy nghe điện thoại, trong ngữ khí của Lưu Bàng có hơi phấn khích, đã là nửa đêm, còn nói: “Cầm Huy anh mau tới đây chút, xưởng bận không xuể rồi!” Năm cái điện thoại cùng reo lên, thật sự là lần đầu.
Phó Cầm Huy cũng là xưởng trưởng, vào thời khắc quan trọng này anh phải có mặt.
Đêm hôm không có xe khác, may mà trước đây Phó Cầm Huy đã mua một chiếc xe đạp, anh chỉ có thể đạp xe đi trong đêm. Lục Hương nói: “Có cần em đi cùng anh không?”
Phó Cầm Huy xót vợ nói: “Thôi, tối nay chắc chắn không ngủ được, em khóa cửa lại, quay về nghỉ ngơi đi!”
Từ sau khi Tiểu Tích Niên không uống sữa đêm, Lục Hương đã có thể ngủ được một giấc ngon. Ai ngờ bên này bận lên lại không được an ổn.
Phó Cầm Huy nói: “Mấy hôm nay anh không về.”
Lục Hương nói: “Vậy sáng mai em đưa cơm cho các anh.” Chắc chắn phải bận cả ngày lẫn đêm, không ăn cơm càng thêm khó chịu.
Phó Cầm Huy nói: “Vất vả cho em rồi, khóa cửa kỹ!” Dặn dò nhiều lần rồi mới đi.
Lục Hương cũng không ngủ được, đem ngâm tạp lương cần nấu vào ngày mai. Như vậy khi nấu cháo sẽ dễ nấu hơn.
Tuy Lục Hương không đi cùng anh, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng bận.
Định ngày mai nấu cháo, làm màn thầu, luộc mấy cái trứng gà, thêm rau trộn.
Đơn giản lại thích hợp ăn sáng nhất.
Uy lực của ti vi này quả nhiên cường đại.
Cả đêm ròng, họ không chớp mắt. Ba bốn giờ sáng còn có điện thoại gọi tới đặt hàng, nói đường dây điện thoại của họ vẫn luôn trong trạng thái chiếm tuyến (bận).
Vội vàng đăng ký chuẩn bị đơn đặt hàng. Họ nhận đơn nhận tới sảng khoái.
Tất cả mọi người đều nói tới miệng đắng lưỡi khô.
Không chỉ Lưu Bàng phấn khích, ngay cả cha Lưu Bàng và đám bạn của anh ấy cũng cả kinh, một lần có thể bán ra lượng của nửa năm, phát tài rồi.
Trước đây Phó Cầm Huy là cốt cán kế toán của cung tiêu xã, lại là xưởng trưởng. Những đơn này đều do anh thống kê.
Lưu Bàng ở đó chém gió: “May mà lên ti vi, nếu không đâu có ai biết chúng ta!” Trước đây cảm thấy một phút năm nghìn quá đắt, nhưng nhìn thấy hiệu quả này, thật sự bỏ ra rất đáng.
Lưu Bàng bận tới năm giờ sáng, điện thoại mới dần ngớt đi. Cả đêm không ngủ, tất cả mọi người đều không ngủ được.
Đoán chừng buổi sáng điện thoại lại sắp bùng nổ, rất nhiều người tối qua còn chưa đặt được, chắc chắn buổi sáng còn sẽ gọi tới.
Lưu Bàng nói với cha anh ấy: “Mấy bộ điện thoại này cha cứ để chỗ con trước, tốt nhất kiếm cho con thêm mấy bộ nữa!” Năm cái điện thoại cộng lại cũng có hơi thiếu.
Cha Lưu Bàng đồng ý, con trai đang thời kỳ then chốt, có thể giúp thì giúp.
Lưu Bàng nói với đám bạn: “Các cậu cũng tới giúp tôi đi, bây giờ tôi không tuyển được người!”
Anh em tốt đã mở miệng, họ lập tức nói: “Cậu yên tâm!”
Cuộc sống của họ vẫn luôn bằng phẳng êm đềm, chưa từng gặp phải chuyện lớn như vậy. Nhìn thấy Lưu Bàng từ không tới có, lên ti vi, mua bán phất lên. Quay về còn định kể lại rằng họ đã tận mắt chứng kiến kỳ tích.
Cho dù Lưu Bàng không lên tiếng, họ cũng muốn ở lại đây.
Lưu Bàng thấy mọi người đều đồng ý giúp đỡ, sau đó nhìn thấy Phó Cầm Huy nhíu chặt mày, anh ấy bỗng thấp thỏm.
Phó Cầm Huy bình thường không hay nói chuyện nhưng lại cực kỳ đáng tin, lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Phó Cầm Huy nói: “Nổ đơn rồi! Bây giờ kho tổng cộng có hơn một nghìn một trăm kiện hàng, nhưng một buổi tối đã nhận hơn một nghìn năm trăm kiện hàng.”
Bây giờ còn nợ bốn trăm kiện. Ngày mai lại phải nhận đơn, sợ là không cung ứng được hàng.
Tốt nhất họ phải mau chóng xuất hàng, bởi vì không chắc chắn nhiệt độ của quảng cáo có thể duy trì bao lâu.
Nhân lúc còn nóng mau chóng trải hàng xuống mới là tốt nhất, trước đây họ buôn bán rất tệ, không sản xuất liên tục. Bây giờ tê tay rồi.
Đã nợ bốn trăm kiện hàng, ban ngày lại có thêm đơn đặt hàng, phải làm sao đây.
Phó Cầm Huy nói như vậy, Lưu Bàng ngốc ra.
Không chỉ Lưu Bàng ngốc ra, người xung quanh cũng mơ hồ. Chuyện này thật sự khó giải quyết.
Đây là phiền não ngọt ngào, trước đây khi không có ai tới đặt đơn, hàng đều chất dồn không xuất ra được. Bây giờ cuối cùng cũng có đơn, nhưng lại cảm thấy hàng không cung ứng kịp.
Lưu Bàng nói: “Vậy phải làm sao, hàng cũng phải gửi đi!”
Ngay lúc này, nghe thấy tiếng cạch cạch cạch vang bên ngoài.
Họ vội vàng đi ra.
Bây giờ họ có phản ứng rất mạnh đối với những cử động nhỏ nhặt bên ngoài. Vừa đi ra phát hiện là máy kéo chở Lục Hương tới, người lái là Đại Tráng.
Người nông thôn bọn họ dậy khá sớm, trong lòng Lục Hương luôn vương vấn chuyện này, không ngủ được, từ ba giờ sáng đã bắt đầu nấu cháo nhào bột. Nấu cháo tạp lương một buổi sáng, còn luộc trứng gà, trộn rau.
Khi ra ngoài sớm, vừa hay nhìn thấy Đại Tráng, nói với anh ấy dùng máy kéo trong thôn đưa cô vào huyện.
Đại Tráng nghe vậy lập tức đồng ý, bây giờ người anh ấy sùng bái nhất chính là Lục Hương, hai người cùng đi vào huyện.
Bây giờ có việc đồng áng, Đại Tráng cũng không thể nán lại huyện, đưa Lục Hương và đồ hàng xuống, anh ấy liền xoay người đi.
Phó Cầm Huy nhìn thấy Lục Hương, lập tức hỏi: “Sao em tới sớm như vậy?”
Lục Hương nói: “Em tới đưa cơm cho các anh!” Nghe là cơm Lục Hương nấu, Lưu Bàng lập tức kích động, chuyện nợ bốn trăm kiện hàng vừa nãy đã sớm bị anh ấy quên mất.
Sau đó mọi người ăn một miếng đơn giản. Một nồi cháo tạp lương lớn được nấu tới mềm mại thơm ngọt, khẩu cảm cực kỳ phong phú, bên trong còn bỏ xíu đường, ăn vào ngọt ngọt.
Còn có trứng gà, màn thầu.
Lục Hương biết sức ăn của họ, cho nên mang tới cả một hũ lớn rau ăn kèm. Bất luận là trộn cháo hay là kẹp màn thầu đều đỉnh.
Ăn vào thanh giòn ngon miệng, hôm qua mọi người cũng không ăn uống gì mấy, hôm nay ngửi thấy mùi cháo, bụng đều sôi ồn ột.
Lập tức ăn từng miếng to, càng thêm kinh ngạc, đồ ăn này cũng rất đơn giản, sao lại ngon như thế.
Đồ ăn kèm cũng ngon hơn người khác làm.