Tất cả mọi người đều ăn rất tích cực. Lúc sáng Lục Hương đã ăn rồi, nhìn thấy trên bàn một đống đơn đặt hàng. Cô nói: “Chúc mừng.”
Bỏ hai vạn tệ làm quảng cáo, áp lực của mỗi người đều rất lớn. Thấy được hiệu quả nên rất vui.
Một mình Lưu Bàng ăn bảy cái màn thầu, khí thế ăn cả thế giới đó, người khác nhìn anh ấy ăn cũng sợ.
Cha Lưu Bàng là xưởng trưởng, bình thường anh ấy sống rất tốt, bây giờ nhìn qua giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.
Những người khác cũng không cười nhạo anh ấy, bởi vì họ ăn cũng như thế. Màn thầu Lục Hương làm có thể sánh với bánh mì, mềm mại ngon miệng.
Phó Cầm Huy nói một chút tình hình hiện giờ của họ.
May mà thời gian trước Phó Chi bảo họ làm thêm, tích trữ một ít. Nếu không lượng thiếu càng lớn.
Bây giờ trong tình huống tăng hết tốc lực, một ngày gần như có thể làm được hơn một trăm hai mươi thùng hàng. Bây giờ đã ép ba ngày rồi. Ban ngày đơn hàng tới nữa, họ không biết làm sao mới được.
Lục Hương nói: “Cái này đơn giản, tuyển thêm người trước, làm xuyên đêm, hai ca đổi vòng. Mua thêm một số thiết bị, mở rộng quy mô, mở hết tốc lực!”
Phương thức này của Lục Hương là đơn giản nhất, đang thời kỳ bán chạy, đâu thể rút lui? Cơ hội này không phải ai cũng có.
Lục Hương nói như vậy, tất cả mọi người lập tức tỉnh ngộ! Đúng vậy, mua thêm mấy thiết bị, tuyển thêm người không phải được rồi sao, nâng cao sản năng trước!
Nhưng mua thiết bị cần tiền.
Phó Cầm Huy nói: “Sợ cái gì, chúng ta đã lên quảng cáo đài trung ương rồi, còn sợ chúng ta không trả tiền sao?”
Lưu Bàng lập tức vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ đầu tôi đần mất rồi.”
Từ hôm qua, anh ấy phấn khích tới tận bây giờ, cũng không ngủ nghỉ, bây giờ đầu óc lúc tỉnh lúc không, nghe Phó Cầm Huy nói như vậy, lập tức hiểu ra.
Cha Lưu Bàng nói: “Cha đích thân tới xưởng thiết bị đàm phán. Các con yên tâm sản xuất đi.” Cha Lưu Bàng có địa vị xã hội nhất định, hơn nữa lại là xưởng trưởng kỳ cựu, ông ta vừa xuất mã, lấy một chọi hai.
Lưu Bàng lập tức nói với đám bạn: “Các cậu giúp tôi điều chuyển sáu mươi người đi. Chỗ tôi tạm thời không tuyển được nhiều như thế.”
Đám bạn của anh ấy đều là phú nhị đại, con trai xưởng trưởng các kiểu. Chút chuyện nhỏ này đối với họ mà nói vô cùng đơn giản.
Mọi người nói: “Cứ để tôi lo!” Trong xưởng lớn có hàng trăm hàng nghìn người, tự nhiên sẽ có một số người nhàn rỗi, ở cũng ở đó. Điều chuyển ra ngoài trả lương, còn có thể giảm nhẹ áp lực của xưởng bọn họ.
Lục Hương chỉ điểm một câu nhẹ nhàng như vậy, chuyện mà họ sầu nhất đã được giải quyết.
Xưởng cổ vịt treo gió nhanh chóng hot lên, mức độ hot ngay cả họ cũng không ngờ tới.
Ngày hôm sau, ngay cả cha của Lưu Bàng cũng tới nghe điện thoại giúp. Cho mượn mấy bộ điện thoại, buổi sáng điện thoại kêu không dứt, đơn đặt hàng chất đống như núi.
Buổi sáng Lục Hương cũng ở đây. Cổ họng Phó Cầm Huy có hơi đau, uống chút thuốc.
Bây giờ chuyện anh phiền não nhất là vận chuyển hàng.
Tìm ai giao hàng là một vấn đề lớn.
Nhất định phải tìm người đáng tin.
Thuận lợi đưa hàng tới chỗ khách hàng. Bây giờ Lưu Bàng quản lý chính việc nhận đơn, Phó Cầm Huy ở trong xưởng lại không đi được.
Lục Hương vốn cũng có thể lo liệu một mình, chỉ là bây giờ ở trong thôn làm ruộng cũng bận, dù sao cô cũng là cán bộ thôn, xin nghỉ một ngày một buổi còn được, thời gian dài thì không ổn.
Phó Cầm Huy thực sự khó xử, Lục Hương nói: “Hay là gọi điện thoại cho mẹ nuôi em!”
Lục Hương đã sớm biết Phó Chi không phải người bình thường, hiện giờ đang gấp rút, nói không chừng bà ấy sẽ có cách gì đó.
Phó Cầm Huy lập tức đồng ý, Lục Hương gọi điện thoại cho mẹ nuôi, nói chuyện này.
Đầu dây bên kia, Phó Chi bình tĩnh nói: “Mẹ biết rồi, chỗ mẹ có một người đáng tin, không biết các con có tin không!”
Lục Hương nói: “Chỉ cần có người đáng tin là được.”
Phó Chi lập tức cho cô phương thức liên hệ. Không nói cụ thể, chỉ bảo họ đích thân đi một chuyến rồi hãy quyết định có dùng người hay không.
Cúp điện thoại, Lục Hương như thu được bảo bối, muốn Phó Cùng Huy đi cùng.
Dựa theo địa chỉ này, tìm được một khu lều trong huyện.
Họ vừa tới đã có một bác gái nhìn thấy họ lạ mắt, ló đầu nhìn họ.
Lục Hương phóng khoáng nói: “Bác gái, chúng cháu tìm Vương Đại Toàn.”
Bác gái này nghe vậy, lập tức hỏi: “Cô cậu là thân thích của cậu ấy?”
Lục Hương hàm hồ gật đầu. Bác gái lập tức nói: “Cậu ấy còn có thân thích à? Cô cậu phải quản cậu ta một chút.” Sau đó nhiệt tình nói với họ chuyện của Vương Đại Toàn.
Một bác gái lắm chuyện, không thua gì tám nhân viên tình báo.
Chưa đầy nửa tiếng, Vương Đại Toàn mặc quần trong màu gì, họ cũng biết.
Bác gái đi vào gọi người, qua một lúc Vương Đại Toàn đi ra, là một người trung niên nghiêm túc, nếp nhăn chữ xuyên (川) giữa hai chân mày rất sâu, có thể kẹp chết muỗi.
Nghe bác gái trong khu lều nói, Vương Đại Toàn từng làm lính ở bộ đội, sau đó bị thương nên giải ngũ.
Những năm qua vẫn luôn không có công việc chính thức, thuộc tốp người nhàn hạ trong xã hội.
Vương Đại Toàn vừa thấy người tìm ông ấy là hai người trẻ, nói: “Cô cậu tìm tôi làm gì?”
Lục Hương lập tức nói: “Chú biết Phó Chi không? Bà ấy là mẹ nuôi của tôi, bảo tôi tới tìm giúp đỡ.”
Vương Đại Toàn và Phó Chi xấp xỉ tuổi nhau, năm đó cũng suýt chút ở bên nhau rồi.
Nhưng vận mệnh vô thường, Phó Chi là ánh trăng sáng trong lòng ông ấy, vừa nghe Phó Chi bảo họ tới, lập tức hỏi: “Bây giờ bà ấy như thế nào rồi?”
Thời gian dài mất tin tức của Phó Chi, bây giờ ông ấy cũng đã tới tuổi này, biết hai người không thể nữa. Chỉ là nghe thấy tên của bạn cũ ngày xưa vẫn rất kích động.
Lục Hương nói: “Bà ấy ở tỉnh, mọi thứ rất tốt.”
Từ sau chuyện làm quảng cáo lần trước, Phó Chi lại đi không về. Viết thư cho họ nói phải làm chút chuyện, lúc tết sẽ về ăn tết cùng họ.
Vương Đại Toàn nghe xong, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, nói: “Cô cậu có chuyện gì cần tôi?”
Phó Cầm Huy nói: “Chỗ tôi cần người giao hàng! Chú còn quen ai khác không, tốt nhất là tổ chức một số người.” Chỗ họ cần giao hàng quá nhiều, trời nam đất bắc đều có.
Vài ba người không làm xuể.
Vương Đại Toàn dao động. Ông ấy không có công việc chính thức gì, cộng thêm cơ thể cũng bị thương, không làm nổi việc quá mệt, áp vận hàng hóa ngược lại rất phù hợp với ông ấy.
Hơn nữa tình huống kinh tế hiện giờ của ông ấy cũng rất tệ, cần gấp một công việc, nói: “Cô cậu có yêu cầu gì với nhân viên không? Chỗ tôi quả thực có một số người phù hợp.”
“Người phù hợp” mà ông ấy nói đều là cựu chiến binh giải ngũ giống như ông ấy năm đó, bây giờ cũng không ổn định gì, có người về nhà làm nông, có người ở huyện làm việc lặt vặt.
Người ở lại huyện rất nhiều, lần trước bọn họ tụ tập cựu chiến binh phải có hơn ba mươi người, thế nhưng lại không gom đủ tám món.
Rõ ràng đều là đàn ông trai tráng sung sức một thời, nhưng lại sống không ra làm sao, lúc tụ tập, không khỏi có sự hoang liêu của anh hùng rơi vào đường cùng.
Lục Hương nói: “Đương nhiên được, nhưng chú làm quản lý của họ, nếu có chuyện gì, bọn cháu đều tìm chú.” Chịu trách nhiệm và quy tắc phải phân định.
Những người này đều là người thẳng tính, nếu nói rõ tình hình với ông ấy, ngược lại sẽ không tức giận.
Vương Đại Toàn nói: “Được, mọi chuyện cứ tìm tôi, chỉ là chỗ cô cậu có thể trả lương bao nhiêu?”
Lục Hương nói: “Hai mươi tệ một tháng.”
Trước khi tới, Phó Cầm Huy muốn nói ba mươi tệ, bây giờ chính là lúc thiếu người, Lục Hương lại từ chối anh.
Công việc này là kinh doanh lâu dài, không thể bây giờ nâng lương lên được. Lúc không bận lại giảm lương, sau khi tiêu chuẩn lương bổng không rõ ràng, sợ là các công nhân sẽ gây sự.
Hai mươi tệ thuộc mức lương bình thường trong xưởng. Nhưng Vương Đại Toàn nghe thấy lại có hơi kích động, ông ấy đã không nhận được công việc nào hai mươi tệ một tháng rất lâu rồi.
Những người có thu nhập không ổn định như bọn họ, mong muốn lớn nhất chính là có một công việc ổn định.
Cho dù trả mười lăm tệ ông ấy cũng cam tâm tình nguyện, hai mươi tệ đối với bọn họ mà nói đã là mức giá cao, dù sao hai mươi tệ cũng đủ thuê một người trẻ rồi.