Hôm qua mẹ chồng ra mặt, vốn tưởng nhất định có thể lấy được ba trăm tệ, ai biết ngay cả mẹ chồng cũng không làm gì được, đúng là cánh cứng rồi.
Thấy Lục Hương còn có thể được Tiêu Thái Liên bảo vệ, miệng lưỡi càng thêm suồng sã: “Hơn nữa, một bàn tay vỗ không nên tiếng, vì sao Lâm Mộc không tìm người khác, sao cứ tìm cô?”
Lục Hương nói: “Bác đưa mặt tới, xem một bàn tay của tôi có thể vỗ nên tiếng không. Lâm Mộc đã nói ngay trước mặt cha tôi và tôi, anh ta tới gây sự với tôi là do các người sai khiến, tôi không đi tìm các người đã tận hết tình nghĩa rồi. bác còn giảo biện, thật sự cho rằng tôi là cục bột dễ nhào?”
Người xung quanh nghe được tin tức lớn này, đã sớm quên mất Lâm Mộc, đều đang nhỏ tiếng nói chuyện của Lục Hương và Lục Chiêu Đệ.
Bác trai Lục giận dữ quở trách bác gái Lục: “Đủ rồi.”
Ông ta đã sắp tức chết rồi, họ lén lút tự chủ trương đẩy hôn sự cho Lục Hương, con gái nhà mình vẫn còn độc thân, kết quả còn chưa kết được Lục Hương, bây giờ châm chọc lẫn nhau.
Mỗi lần bác trai Lục nhìn thấy Lục Chiêu Đệ đều tức tới đau gan.
Càng tức Lục Hương thế mà lại phủi bỏ khỏi chuyện này, khiến tất cả mọi người chê cười nhà ông ta.
Bác trai Lục là người quyền uy trong nhà, một tiếng của ông ta khiến người xung quanh không dám nói nữa.
Ông ta còn chưa xong, rõ ràng là nói với bác gái Lục, trên thực tế cũng là nói cho Lục Hương nghe: “Không hề giống phụ nữ chút nào, chỉ biết nói những lời không ra hồn đó, cái thứ gợi đòn.”
Lời này của bác trai Lục không thể nói là không nặng.
Người trong thôn đều lõi đời, dĩ nhiên có thể nghe ra ý tứ giết gà dọa khỉ này của ông ta.
Bị trưởng bối nam quở trách như vậy, còn không phải nhắm vào cô.
Lục Hương không âm thầm chịu đựng giống như những người khác.
Cô hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ nói: “Bác gái, nếu tôi là bác, ngượng cũng ngượng chết rồi.”
Bác trai Lục cứng họng, tức giận trừng cô.
Nhìn thấy lại sắp cãi nhau, trưởng thôn bị người ta gọi lại giảng hòa, huyệt thái dương giật giật mấy cái nói: “Còn túm tụm ở đây làm gì?”
Người tốt chuyện nói chuyện vừa mới xảy ra cho trưởng thôn nghe.
Trưởng thôn nói: “Có liên quan gì tới Lục Hương, cậu ta bị hiềm nghi chặn đường cướp giật, những cái hủ, sữa bột đó từ đâu ra? Đừng có suốt ngày chuyện gì cũng đổ cho người ta.”
Trưởng thôn vừa lên tiếng, những người khác cũng không dám nói gì nữa.
Cả nhà Lục Chiêu Đệ muốn đi, Tiêu Thái Liên đâu dễ cho đi như vậy.
Con trai út của bà ta khó khăn lắm mới cưới được vợ, bây giờ con trai vắng mặt, vợ bị người ta ức hiếp, việc này truyền ra ngoài thì biết làm sao?
Tiêu Thái Liên cũng không phải đèn cạn dầu, nói: “Tôi nói nhà họ Lục mấy người, ngày nào cũng hóng đông hóng tây, chuyện trong cả thôn đều không đủ cho mấy người nói bậy. Nói người khác rồi cứ xong như vậy?”
Tiêu Thái Liên có bốn đứa con trai, cho dù Phó Cầm Huy vắng mặt, còn có ba đứa con, đứng bên cạnh Tiêu Thái Liên, có đủ cảm giác áp bức đối với người khác.
Bác trai Lục nói: “Chị có ý gì?”
Chị ba Phó nói: “Xin lỗi Lục Hương.”
Người nông thôn đều rất sỉ diện, bảo người ta xin lỗi còn khiến người ta khó chịu hơn việc đánh người ta cái bạt tai.
Bác trai Lục không thể nói ra lời xin lỗi được.
Nhưng không nói, người nhà họ Phó không cho họ đi.
Cuối cùng bác trai Lục tức giận trừng bác gái Lục: “Đều là họa do bà chọc ra.”
Bác gái Lục ngơ ra, nhìn thấy con gái và chồng đều không ngó ngàng gì tới bà ta, người trong thôn còn ra sức phụ họa.
Da mặt bà ta đỏ lên, giống như có người đem mặt mũi của bà ta chà đi cha lại trên đất, mãi một lúc mới nói: “Xin lỗi.”
Nhưng sắc mặt lại rất không phục.
Chị ba Phó thấy bà ta như vậy liền nổi giận, nói: “Không nghe thấy, to tiếng lên chút.”
Bác trai Lục ở bên cạnh cảnh cáo: “Các người đừng quá đáng!”
Lục Hương nói: “Là bác gái tung tin đồn, hắt nước bẩn trước, khiêu khích Lâm Mộc tới quấy rối tôi. Không phải mấy người nói cảnh sát là do tôi tìm tới sao, vậy vừa hay tôi nói chuyện này với cảnh sát.”
Bác gái Lục sợ cảnh sát, cũng không màng mặt mũi hay không mặt mũi gì, nhịn nhục nói: “Xin lỗi, là miệng tôi không có ý tứ!”
Tiêu Thái Liên nói: “Thế này không phải được rồi sao, sớm nói như vậy, cũng đỡ phải ảnh hưởng thời gian của mọi người.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của bác trai Lục đã đen gần giống đít nồi.
Lâm Mộc bị bắt vào, trưởng thôn vội vàng tìm người quen trong huyện nghe ngóng, mong lâm Mộc không có cướp giật, nếu không thôn tiên tiến năm nay sẽ mất.
Thôn của họ đã vùi đầu làm cả năm trời, chỉ đợi tuyên dương vinh dự cuối năm!
Nếu thôn của họ có một tội phạm chặn đường cướp bóc, người ở thôn khác đều sẽ cười nhạo họ.
Lục Hương cũng muốn đi nghe ngóng, ai biết, chưa đợi cô đi, đối phương ngược lại đã tới cửa trước.
Người tìm tới nhà chính là anh trai đầu trọc.
Anh ấy còn dẫn theo hai người đàn ông, hai người đó trông rất chính khí, nhìn một cái liền biết là cảnh sát mặc thường phục.
Anh trai đầu trọc nhìn thấy Lục Hương, giới thiệu cô cho hai vị cảnh sát mặc thường phục đó: “Đây chính là người mà tôi nói.”
Sau đó, anh trai đầu trọc lại nói với Lục Hương: “Cô nói hết chuyện có người chặn đường cướp bóc ở cổng thôn ra đi.”
Anh trai đầu trọc vẫn còn sợ hãi, lúc đầu nghe Lục Hương nói một câu như thế, anh ấy cũng không quá để tâm.
Nhưng hôm đó, trên đường lái xe, liền cảm thấy kịch một tiếng, cảm giác giống như xe hàng giẫm trúng đá, họ vội vàng xuống xe kiểm tra, kết quả gặp phải kẻ chặn đường, đám lưu manh này cầm theo dao, đều đã mài bén.
Giống như là sợ không dọa được họ, đi lên liền đâm vào đùi tài xế một dao.
Máu tươi và tiếng kêu thảm dọa anh trai đầu trọc và phó lái sợ khiếp. Lương thực, thuốc lá, tiền trên xe đều bị cướp đi.
Lái xe là công việc kỹ thuật, tài xế mất máu quá nhiều, suýt chút mất mạng. Đám lưu manh đó rất xấu xa, cướp đồ còn đâm nổ tất cả bánh xe của họ. Họ ở trên đường chặn một chiếc xe lừa, đưa tài xế tới trạm xá trước.
Phó lái gọi điện thoại cho đơn vị, xảy ra sự cố lớn như vậy, họ quay về đều không gánh nổi trách nhiệm. Anh ấy báo cảnh sát, luôn bận rộn tới bây giờ, đã liên tục không được ngủ ngon hơn một ngày, ai có thể ngờ lại gặp phải chuyện này.
Ngay cả lương thực của nhà nước cũng dám cướp, ảnh hưởng cực xấu!
Lãnh đạo lớn trong huyện đều phẫn nộ, khi đó liền thành lập tổ chuyên án, còn báo lên thành phố.
Lực độ và quyết tâm trừng trị những người này lớn hơn bao giờ hết. Tổ chuyên án lập tức tra hỏi tất cả mọi người, không bỏ qua bất cứ chút manh mối nào.
Cảnh sát tới bắt người, đi vào thôn, đám lưu manh đó liền trốn đông trốn tây, họ bắt được bốn người, chạy mất mấy người.
Sau đó, anh trai đầu trọc nhớ tới Lục Hương.
Anh trai đầu trọc hiểu nhân tình thế thái, nếu thật sự mặc cảnh phục truyền gọi Lục Hương, chắc chắn sẽ náo loạn cả thôn.
Lục Hương là vợ của Phó Cầm Huy, có mối quan hệ này ở đây, anh ấy đặc biệt xin cảnh sát thay thường phục.
Thư lông gà do Lục Hương gửi lúc đầu được coi là khẩn cấp, vốn tưởng sẽ sớm có người tìm tới cô, nhưng người tới lại là anh trai đầu trọc.
Trong lòng cô cũng hiểu, bức thư đó không được nghiêm túc coi trọng.
Nếu không phải lần này bọn chúng đánh cướp xe lương thực, đoán chừng chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu.
Lục Hương nói chuyện tráo dâu một lần, nói Lâm Mộc muốn xả giận cho Lục Chiêu Đệ, lại nói: “Cướp bóc là chuyện anh ta nói ra lúc khoe khoang.”
Quả thật Lâm Mộc đã làm chuyện cướp bóc này, tuy nói Lục Hương là dựa vào tình tiết trong sách báo cáo anh ta, nhưng không tính là đổ oan cho anh ta.
Ngược lại để một tên lưu manh như anh ta vẫn luôn lêu lổng bên ngoài, mới là nhân tố không an toàn nhất.
Cảnh sát nói: “Nào có lý này, chặn đường cướp bóc, có ý đồ dâm loạn với phụ nữ, lợi dụng thủ đoạn hù dọa để đạt được mục đích. Chứng cứ đã vô cùng đầy đủ, cô yên tâm, pháp luật nhất định sẽ trừng trị anh ta.”