Lục Hương nói: “Tôi còn viết một bức thư gửi vào huyện, đã nói qua chuyện này, nhưng bên trên vẫn luôn không hồi thư cho tôi, tôi sợ có càng nhiều người bị hại hơn!”
Cảnh sát vô cùng coi trọng tin tức này, nếu Lục Hương nói thật, người nhận thư rõ ràng là kẻ thiếu nghiệp vụ, vốn dĩ bi kịch có thể tránh khỏi.
Trong lòng anh trai đầu trọc cũng hối hận, sớm biết vậy đã nghe lời Lục Hương rồi.
Chỉ là bởi vì thấy cô còn quá trẻ, còn cho rằng cô đùa giỡn, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy đều không thể đối mặt với tài xế suýt chút mất mạng đó.
Cảnh sát hỏi xong liền đi, lại vào thôn hỏi cách đối nhân xử thế của Lâm Mộc.
Tối hôm đó, Phó Cầm Huy tan làm, ăn được cà ngâm tương do đích thân Lục Hương làm, cực kỳ ngon cơm.
Sau khi trời tối, nông thôn không có hoạt động giải trí gì, Lục Hương như thường lệ cùng Phó Cầm Huy đắp chung một chăn nói chuyện.
Nói cảnh sát đã tới.
Phó Cầm Huy gác tay lên vai cô: “Chỉ cần nói thật, cảnh sát sẽ không gây phiền toái cho em.”
Thực ra anh muốn an ủi Lục Hương, nhưng lời nói quan tâm cũng có thể bị anh nói thành lời cứng nhắc.
…
Lâm Mộc bị bắt ba ngày. Nhà anh ta đều bị cảnh sát lục tung lên.
Mọi người đều đợi nghe tin tức, rất nhanh, trưởng thôn mượn xe đạp trong thôn đạp về nói: “Tiêu rồi, sau nửa tháng, Lâm Mộc sẽ bị xử bắn.”
Người xung quanh đều sợ mất hồn: “Sao vậy?”
Trưởng thôn nổi trận lôi đình: “Làm sao, còn không phải cậu ta chặn đường cướp bóc! Đã làm mấy lần rồi, bị mấy chủ xe xác nhận.”
Chặn đường cướp bóc là tội lớn, cướp xe của kho lương thực, đó chính là nguy hại tài sản quốc hữu, tội càng thêm nặng. Cộng thêm có hành vi gây thương hại cho người khác, đếm tội mà xử.
Bác gái Lục trong đám người nghe được tin này, chân nhũn ra.
Ngay lúc này, người mặc cảnh phục tới nói: “Ai là Lâm Tiểu Quyên?”
Lâm Tiểu Quyên chính là bác gái Lục.
Tuy bác gái Lục không biết tìm bà ta có việc gì, phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Ai biết, bị người bên cạnh bán đứng: “Là bà ấy.”
Bác gái Lục giả vờ bình tĩnh, nhưng chân cẳng đều run lên: “Đồng chí cảnh sát, sao vậy?”
Cảnh sát nói: “Thím đừng căng thẳng, chỉ là dẫn thím đi hỏi chuyện chút thôi.”
Trong lòng bác gái Lục thở phào, nghĩ hỏi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.
Lại nghĩ nếu Lâm Mộc chết, cái vòng vàng hơn ba nghìn tệ đó chính là của bà ta rồi.
Bây giờ giá vàng là bảy mươi một gam, cái vòng vàng năm mươi gam rất đáng tiền.
Mẹ chồng bà ta còn vì ba trăm tệ mà làm trời làm đất, không biết bà ta đã phát tài, số tiền này bà ta đều không nói với ai hết.
Đột nhiên cảm thấy Lâm Mộc chết cũng rất tốt.
Cảnh sát gọi bà ta vào trong góc, sau đó dẫn bà ta lên một chiếc xe ở cổng thôn, nói về đồn nói.
Bác gái Lục cũng không nghi ngờ gì.
Kết quả sau khi bị đưa đi, cả đêm không về.
Khiến nhà họ Lục nuốt không nổi cơm.
Bác trai Lục trút hết giận dữ lên người Lục Chiêu Đệ: “Lâm Mộc đó giống như con sâu thối vậy, mọi người trốn nó còn không kịp, mày thì hay, đẩy mẹ mày vào trong hố lửa.”
Lục Chiêu Đệ ngoài mặt lo lắng, trong lòng lại bình thản, muốn đẩy tội cho Lục Hương: “Không thể trách con, đều là do Lục Hương gây ra.”
Bác trai Lục còn chưa nói gì, bà nội Lục bên cạnh liền hất đũa: “Đúng, nó xúi giục nhà họ Phó chống đối với chúng ta, còn báo cảnh sát khắp nơi, lần trước hù dọa nói bắt luôn cả bà, ngày mai bà sẽ đi chửi nó, bảo nó thả mẹ con ra.”
Lục Chiêu Đệ cười giễu cợt trong lòng, Lục Hương chẳng qua chỉ là người bình thường, sao có thể thao túng cảnh sát.
Bà nội Lục chỉ là một bà già ngu xuẩn, nhưng cô ta vẫn phụ họa nói: “Bà, bà thật bản lĩnh, bà là rường cột của nhà chúng ta.”
Bà nội Lục được tâng bốc, vênh váo muốn tìm Lục Hương gây phiền toái.
Xung quanh huyện thành xuất hiện chuyện cướp bóc, thu hút ánh mắt quan tâm của tất cả mọi người.
Cảnh sát lấy được thông tin từ chỗ Lục Hương, lập tức đi điều tra bức thư, quả nhiên tìm được thư lông gà do cô viết trong sọt giấy phế liệu.
Mở ra đọc, hóa ra Lục Hương đã sớm nói rõ ràng sự việc một lượt!
Nhân viên tạm thời ở bộ phận đó nói: “Sao rồi!”
Anh ta bày ra dáng vẻ rất hời hợt, giống như kiểu nhân viên thất trách ở đơn vị cơ quan như anh ta vốn chỉ là tới làm cho có, căn bản không quan tâm người gửi thư nói gì.
Trong tay nhân viên tạm thời còn đang cầm trà, bưng ca trà, dáng vẻ thảnh thơi, cảnh sát nhìn thấy đều nổi giận: “Nhận được thư này, vì sao anh không báo lên?”
Nhân viên tạm thời hoàn toàn không quan tâm nói: “Ồ, tôi tưởng là chuyện gì, loại thư này ngày nào cũng có, ai biết là thật hay giả, hơn nữa số lượng nhân viên chỗ chúng tôi cũng không đủ, không thể nào kiểm chứng từng cái!”
Lời nói thoái thác vô cùng rõ ràng.
Cảnh sát tức giận, biết không thể nào nói chuyện được với người này, trực tiếp tìm lãnh đạo của họ tới, phản ánh chuyện này, nhiều lần cường điệu: “Nếu sớm báo lên, sẽ không ủ thành hậu quả lớn như thế này.”
Tài xế của họ suýt chút chết ở đó, sau khi bị đâm một nhát, chảy rất nhiều máu, may là đưa đi kịp thời, nếu không đã mất mạng rồi.
Thời này, tài xế là công việc kỹ thuật, không có mấy người biết lái xe tải cỡ lớn.
Xảy ra chuyện, cả kho lương thực không có tài xế, công việc tạm thời đình công, chỉ có thể mượn hoặc điều từ bên ngoài tới, mấu chốt là người được điều tới nghe nói nguyên nhân này cũng không muốn tới nữa.
Lãnh đạo quản lý toát mồ hôi đầy mặt, chặn đường cướp bóc đã kinh động tới thành phố, có người sớm cảnh báo nhưng lại bị ém xuống.
Xảy ra chuyện sơ suất này, người làm lãnh đạo như ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, nói: “Đồng chí yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này! Tích cực sửa đổi.”
Còn ghi lại tên của Lục Hương, định đi viết một bức thư tuyên dương.
Các bộ phận trong huyện đều đang tăng ca.
Tới tối, trong đồn công an sáng như ban ngày, bác gái Lục còn đang chống chế nói: “Tôi không biết chuyện gì hết, các anh dẫn tôi đi, phải đưa tôi về!”
Hầu hết các câu hỏi của cảnh sát đều là chuyện liên quan tới Lâm Mộc.
Bác gái Lục nào dám nói bừa, Lâm Mộc là người sắp bị xử bắn, cho dù bà ta ngu ngốc tới mấy cũng biết không thể nảy sinh liên quan tới Lâm Mộc.
Cảnh sát tiếp tục điều tra thẩm vấn, kéo dài mãi tới ngày hôm sau, đồng chí cảnh sát trong đồn đều không gắng gượng nổi, mắt toàn là tơ máu.
Cảnh sát tìm được biên nhận do bên Lâm Mộc cung cấp, nói vòng vàng ở chỗ bác gái Lục.
Cảnh sát hỏi tới, bác gái Lục nhất quyết khẳng định mình không có thứ này, vừa khóc vừa la nói mình bị oan.
Cảnh sát gặp nhiều kiểu người có cách nói chuyện lộn xộn này, cũng không nói nhiều với bà ta, dẫn bà ta về lục soát.
Bác gái Lục yên tâm, cái vòng vàng đó đã sớm bị bà ta giấu ở nơi rất kín đáo.
…
Tất cả mọi người trong thôn vừa đi làm, chỉ có Lục Hương và mẹ chồng Tiêu Thái Liên ở nhà.
Hai người định dọn dẹp nhà cửa liền nghe bên ngoài có người chửi mắng, từ ngữ mắng chửi thô bỉ vô cùng.
Lục Hương đi ra.
Bà nội Lục nói: “Mày mau bảo cảnh sát đưa bác gái mày về, nếu không mày không xong với tao đâu.”
Mới sáng sớm bà ta đã tới tìm Lục Hương gây sự, còn cố tình tránh người nhà họ Phó.
Lục Hương nói: “Là cảnh sát đưa họ đi, bà không đi tìm cảnh sát, tìm tôi cũng vô dụng! Nếu bà rảnh thì đi làm chút việc, đừng có suốt ngày không có dáng vẻ người già, cứ thích gây sự.”
Bà nội Lục nghe ngữ khí của cô, suýt chút ngã ngửa.
Địa vị của bà ta trong nhà xưa nay đều tôn quý, bị cháu gái nói như vậy, gương mặt cũng không kiềm chế được, chửi to: “Mày chính là tai tinh, nếu không phải vì mày, sao nó lại đi tìm Lâm Mộc, tao mặc kệ, mày phải đưa người về cho tao!”