Tiêu Thái Liên ở bên cạnh không nghe nổi nửa: “Nếu ả ta không phạm pháp, cảnh sát bắt ả ta làm gì, các người không kiểm điểm lại tới quấy rối người khác. Ả ta bị cảnh sát bắt đi, là đáng đời! Nếu bà còn dám la lối ở đây, tôi sẽ cầm chổi đuổi bà đi.”
Trước đây kính bà ta là bởi vì bà nội Lục là trưởng bối, bây giờ nhìn dáng vẻ của bà ta liền nổi giận.
Tiêu Thái Liên lại nói: “Nói ra cũng may, Phó Cầm Huy không cưới Lục Chiêu Đệ, nếu không cũng sẽ bị liên lụy, cút đi.”
Lời vừa dứt liền nghe thấy có người chạy tới tìm bà nội Lục, nói bác gái Lục theo cảnh sát về rồi.
Bà nội Lục chịu ấm ức ở chỗ Tiêu Thái Liên, tức vô cùng, lại muốn biết bây giờ con dâu như thế nào, tiến thoái lưỡng nan.
Bà ta tức tới tái mặt, nói một câu: “Các người đợi đó cho tôi!” mới đi.
Tiêu Thái Liên phun một bãi nước bọt xuống đất: “Cái thứ già không nên nết.”
Sau đó kéo tay Lục Hương nói: “Đừng làm nữa, chúng ta cũng tới xem náo nhiệt chút.”
Người muốn xem náo nhiệt không chỉ riêng nhà họ, đợi khi mẹ con Lục Hương tới, bên này đã có không ít người!
Thấy cảnh sát vào nhà, lục tung khắp nơi, bà nội Lục không để yên, nói: “Này! Đây là nhà chúng tôi, mấy người muốn làm gì?”
Cảnh sát thấy bà ta là người già, tức giận nói: “Chúng tôi chấp hành nhiệm vụ!”
Bình thường bà nội Lục rất sợ cảnh sát, nhưng bị soát nhà ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi mất hết.
Bà ta chặn ở cửa nói: “Không được, các người không thể vào!”
Nói xong bắt đầu lăn lê trên đất, bà già nông thôn dùng chiêu này rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cảnh sát không chiều theo ý bà ta.
Thấy bà ta bắt đầu ăn vạ, cảnh sát lập tức nháy mắt với người bên cạnh, hai người lập tức khống chế bà nội Lục, khiêng sang một bên tiếp tục tìm kiếm.
Bà nội Lục vừa la vừa quậy, bên này loạn như cào cào.
Lục Chiêu Đệ thấy Lục Hương cũng tới hóng náo nhiệt, nói với cô: “Cô không cần đắc ý, sớm muộn cũng có lúc cô khóc!”
Đợi cô ta gả vào trong huyện, thành nhà giàu vạn tệ, tới lúc đó, cho dù Lục Hương cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không giúp.
Lục Hương trợn mắt nhìn cô ta, chỉ cảm thấy hình như Lục Chiêu Đệ bị ấm đầu gì đó: “Chị vẫn nên quản tốt mẹ của chị đi.”
Lục Chiêu Đệ bị chiếu tướng, sau đó cáo trạng với cảnh sát, ý là Lục Hương có thù với họ, có thể cô đã đặt điều mẹ cô ta.
Cảnh sát nói: “Chúng tôi là dựa theo chứng cứ làm việc, sẽ không đổ oan cho người tốt!”
Nói xong khách sáo mời Lục Chiêu Đệ tránh sang một bên.
Sắc mặt bác gái Lục lúc sáng lúc tối.
Bà nội Lục ở bên cạnh nói: “Các người phải khôi phục nguyên dạng nhà tôi!”
Trưởng thôn hay tin cũng tới, không để ý tới người nhà họ Lục ngang ngược, đi nói chuyện với cảnh sát!
Ngay lúc này, bác gái Lục nhìn thấy, sắc mặt lập tức xấu đi, trong đó có một cảnh sát nói: “Tìm được rồi.”
Tìm được một cái bọc bên kệ bếp, mở ra xem, chính là một cái vòng vàng.
Thứ cảnh sát muốn tìm chính là nó, sau đó muốn dẫn bác gái Lục về đồn viết báo cáo.
Bà nội Lục chưa từng biết trong bếp lò nhà bà ta còn có vòng tay, trơ mắt ra: “Chuyện gì vậy?”
Cảnh sát nói: “Bà ta giúp Lâm Mộc cất giấu tang vật, thuộc đồng phạm!”
Bác gái sợ tới tái mặt: “Là người khác đổ oan cho tôi.”
Cảnh sát hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Oan hay không, luật pháp tự có định luật!”
Sau đó bác gái Lục bị đưa đi.
Nhà họ Lục vô cùng bê bối.
Thôn dân xung quanh bàn tán xôn xao.
Bác trai Lục biết trong nhà xảy ra chuyện, lập tức chạy về.
Lúc ông ta tới nhà, bác gái Lục đã được thả về, bà ta nói: “Không có chuyện gì, đều là hiểu lầm!”
Bên phía cảnh sát đã tra ra, bác gái Lục giúp cất đồ nhưng không biết chuyện. Nhưng chuyện này cũng có nghi hoặc, một đứa cháu không làm ăn chân chính cầm vòng vàng giao cho bà ta bảo quản, bà ta cũng thật sự dám nhận.
Bên cảnh sát thu tang vật, lưu lại án rồi thả bà ta về, tất cả người nhà họ Lục đều thở phào.
Nhà họ Lục không mắng bác gái Lục, đó là thứ đáng giá hơn ba nghìn tệ, ai có thể không rung động.
Bác trai Lục nói: “Dạo này bà im ắng chút đi!”
Khoảng thời gian này nhà họ vẫn luôn ở đầu ngọn sóng.
Bác gái Lục trải qua chuyện này cũng thành thật hơn không ít.
Lục Chiêu Đệ lại có chút không vui, nói với bác trai: “Đều là vì Lục Hương, nếu không trong nhà sẽ không ầm ĩ thành thế này!”
Bác trai Lục có hơi thiếu kiên nhẫn, đập mạnh đũa xuống bàn, cơm cũng không ăn nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Cũng thật trùng hợp, ông ta ra ngoài chẳng bao lâu liền thấy Phó Cầm Huy tan làm, Lục Hương giặt đồ xong đi về, Phó Cầm Huy xách đồ giúp cô.
Xung quanh còn có người nói: “Ây dô, cặp vợ chồng mới này thật ân ái!”
“Chứ gì nữa, lúc chúng ta còn trẻ, có khi nào chồng xách đồ giúp chúng ta đâu?”
“Đừng nói xách đồ, đêm đầu tiên sau khi sinh con còn phải làm việc!”
Nói Lục Hương đã rơi vào trong ổ phúc, Phó Cầm Huy biết thương vợ, lại là sinh viên đại học, sau này chắc chắn sẽ không tệ.
Bác trai Lục ở bên cạnh nhìn đến mất tự nhiên.
Dạo này rất nhiều người đều đang chê cười Lục Chiêu Đệ nhà ông ta, đẩy mối hôn sự tốt như vậy ra ngoài, bác trai Lục cũng nghiến nát răng, nuốt vào trong bụng.
Ông ta thấy Phó Cầm Huy có hơi gai mắt: “Tính khí của cậu tốt thật đó, ở trong thôn, đàn ông vẫn phải có chút khí khái nam tử hán!”
Không đợi Phó Cầm Huy lên tiếng, người bên cạnh đã nói: “Cái gì gọi là khí khái nam tử hán?”
Ông ta đen mặt: “Con nhỏ này, bác cũng chỉ là tán gẫu, sao lại không biết đùa như vậy chứ?”
Nói xong, ông ta còn thẹn quá hóa giận xoay người định đi vào.
Lục Hương thấy ông ta quạt gió thổi lửa, không phải người tốt, cố ý nói to với Phó Cầm Huy: “Này, vừa nãy anh nói cái gì mà ai thẩm tra chính trị không qua?”
Người bên cạnh hỏi: “Cái gì gọi là thẩm tra chính trị?”
Lục Hương giải thích: “Thẩm tra chính trị chính là muốn đi đăng ký thi một số đơn vị cơ quan, xưởng doanh nghiệp nhà nước đều sẽ điều tra các thế hệ trong nhà làm gì làm gì, nếu thành phần tốt thì có thể tham gia thi, thành phần không tốt thì chỉ có thể bị loại!”
Mọi người như hiểu như không, bác trai ở phía trước thoáng sợ hãi, hiện giờ người cần thẩm tra chính trị chỉ có ông ta, ông ta đăng ký thi văn chức ở huyện thành, lẽ nào nói chuyện này có biến cố?
Không màng tức giận với người khác, trực tiếp đến văn phòng của trưởng thôn.
Trưởng thôn đang đọc báo tuần trước, ông ta vừa vào đã vội nói: “Trưởng thôn, chuyện đó của tôi có thư chưa?”
Trưởng thôn kéo hộc tủ ra, lấy ra một bức thư, đưa cho ông ta: “Anh tự xem đi!”
Bác trai Lục mở ra xem: “Không thể nào, tôi là tám đời bần nông!”
Trong thư nghiễm nhiên viết mấy chữ to màu đỏ, trượt thẩm tra chính trị, ông ta có chút khó tin.
Một khi ông ta đến huyện thành, lương nhiều còn có các loại phúc lợi, nếu làm tốt, cả nhà đều có thể chuyển tới huyện thành sống, vì chuyện này, ông ta đã nhờ vả không ít người.
Trưởng thôn nói: “Vậy cũng hết cách.”
Bác trai cầu xin trưởng thôn: “Chú nói tôi biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?” Ông ta nghĩ mãi không thông.
Trưởng thôn nhìn dáng vẻ chấp mê bất ngộ của ông ta, nói: “Bình thường đã bảo anh quản tốt gia đình, anh xem thử dạo này đã xảy ra những chuyện gì, toàn bộ đều là họa do vợ anh gây ra.”
Trước là tìm người gả thay con gái, sau lại là giấu giếm đồ.
Bác trai Lục lập tức ngồi ngây người trên ghế, đầu óc trống trơn, hai ba tháng cố gắng cứ như vậy mà tan thành bọt biển, ông ta nào cam tâm?
Trước đây ông ta còn nghĩ đợi ông ta thi đỗ văn chức huyện thành, sau này sẽ đi tìm nhà họ Phó tính sổ, cho họ biết ông ta lợi hại cỡ nào.
Ông ta không nói nên lời nữa!
Xong hết rồi, sao lại như vậy chứ?
Con gái ông ta không gả đi được, vợ cũng không chiếm được một xu hời nào, vòng vàng bị thu đi, để lại tiền án, kế hoạch muốn đăng ký thi của ông ta cũng bay biến.
Trong lòng ngập tràn hối hận nhưng không biết nói với ai, sắc mặt tái nhợt, một khi chuyện này truyền ra, đủ cho người trong thôn cười nhạo mấy năm.