Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 211

Bất luận ở niên đại nào đều sẽ có một số lưu manh côn đồ tay chơi nhàn rỗi, không có công việc.

Người cầm đầu ở đây đang ngậm một điếu thuốc, cà lơ phất phơ hỏi: “Bà muốn vay tiền?”

Trước đây khi bác gái Lục làm đầu tư, từng nghe người ta nói tới nơi này cũng cho vay.

Bác gái Lục liền muốn tới xoay chút tiền, thử vận khí.

Nhưng vừa nhìn thấy tên côn đồ này gương mặt đầy sẹo, mình đầy hình xăm, toàn thân nổi lên hơi lạnh, đây đúng là người từng phạm pháp.

Bác gái Lục có hơi hối hận, nhưng lại nghĩ một khi người trong thôn biết mình làm mất vốn quan tài của họ, kết cục càng thảm.

Bác gái Lục nói: “Ừm, tôi muốn vay tiền, vay hai nghìn tệ.”

Ai biết tên lưu manh lại phì cười: “Chị hai, chị đùa em à? Chị dựa vào đâu có thể vay hai nghìn?” Thật sự cho rằng anh ta là công tử Bạc Liêu chắc?

Sau đó tên lưu manh nói: “Muốn tới chỗ tôi vay tiền thì phải có thế chấp!”

Bác gái Lục đần người, bà ta chưa từng nghĩ còn phải thế chấp.

Bác gái Lục nói: “Vậy tôi đi tìm ngân hàng vay.”

Tên lưu manh cũng không ngăn bà ta, nói: “Chị hai, chị cũng hơn năm mươi tuổi rồi, sao còn giống như gái mới lớn vậy, ngân hàng cho vay dễ như thế?”

Mấy năm trước, quả thực rất dễ vay, chỉ cần biết nhân viên cho vay là có thể làm thủ tục, nhưng bây giờ ngày càng chính quy rồi.

Trước đây cho vay ở nông thôn có rất nhiều nợ xấu, cho nên ngân hàng cực kỳ nghiêm khắc với khoản vay ở nông thôn.

Bác gái Lục nghe vậy cũng bán tín bán nghi, tên lưu manh nói: “Muốn tới đây vay phải lấy đồ thế chấp, sổ hồng, sổ đỏ, heo bò, đều được!”

Tên lưu manh bên cạnh cười ha ha: “Này, bà có con gái không, đại ca của bọn tôi chưa kết hôn!”

Gia đình đứng đắn nào sẽ gả con gái cho lưu manh?

Tên lưu manh đó nói như vậy, lập tức cả bọn cười ồ lên, đại ca lưu manh hung hăng cho đàn em một bạt tai: “Đang bàn chuyện! Đừng ở đó kéo những chuyện vô dụng vào.” Cuối cùng anh ta rất nghiêm túc tiễn bác gái Lục đi.

Tên đàn em còn có hơi khó hiểu, hỏi: “Anh nói với bà già sắp chết đó cái gì vậy, nhìn bà ta cũng không phải người có thể vay tiền!”

Đại ca lưu manh thần bí nói: “Mày không hiểu.”

Sau đó hai người lại quay về đánh bài. Xung quanh đây rất nhanh lại chướng khí mịt mù.

Bác gái Lục đi ra, đến ngân hàng vay, quả nhiên giống như tên lưu manh đó nói, ngân hàng nói khoản vay ở nông thôn không duyệt.

Bác gái Lục thất thần đi về nhà.

Vừa tới nhà, bà nội Lục liền lải nhải: “Sao cô không nấu cơm, ngày càng lười biếng!”

Bác gái Lục lại có một loại chướng khí từ sâu trong lòng, hận không thể cầm dao chém chết bà già này, tức giận nói: “Tôi không muốn ăn tôi cũng không nấu, sau này đừng gọi tôi!”

Bà nội Lục lập tức chửi đổng: “Được, bây giờ mày dám ngay cả mẹ mày mày cũng dám nói, đứa con dâu bất hiếu này!”

Bác gái Lục đóng cửa phòng, bên ngoài còn có thể nghe thấy bà nội Lục chửi bà ta bất hiếu với người khác.

Bà ta lập tức lục tủ lục rương tìm sổ đỏ và sổ hồng. Nếu muốn bán, bây giờ giá nhà tăng, nhà tổ nhà họ Lục có thể bán được một nghìn.

Giá sổ đỏ cao, khoảng ba nghìn, tổng cộng được bốn nghìn.

Nhưng nếu bán nhà và đất đi, họ phải sống như thế nào?

Hơn nữa cho dù bán đi, bà ta cũng không đủ trả.

Nghĩ ngợi, ngày hôm sau quay lại tìm tên côn đồ kia.

Tên đàn em thấy hôm nay bà ta lại tới, cười hi hi nói: “Chị hai, sao lại quay lại rồi?”

Bác gái Lục cũng không quan tâm đám lâu la này, đến thẳng chỗ đại ca, nói: “Tôi mang đồ tới rồi!” Nói xong, lấy sổ đỏ và sổ hồng ra.

“Cậu có thể cho tôi vay bao nhiêu?”

Đại ca nói: “Bà cần bao nhiêu?”

Bác gái Lục ma sai quỷ khiến nói: “Tám nghìn.” Đủ cho bà ta trả hết cho mọi người.

Đại ca tức cười: “Tới chỗ tôi tìm niềm vui à?”

Đại ca nhìn giấy tờ, nói: “Chủ hộ là gì của bà?”

Bác gái Lục nói: “Là chồng tôi!”

Đại ca nói: “Nếu đã là chồng bà thì nên để ông ấy tới làm!”

Bác gái Lục nghe vậy, căng thẳng nói: “Tuyệt đối không thể nói với ông ất!”

Đại ca gặp loại người giống như bác gái Lục nhiều, lập tức không có ý tốt cười nói: “Bà đừng lo, chúng tôi nghĩ cách giúp bà!”

Ngừng lại một chút, lại tìm hai tờ giấy nói: “Bà ký tên lên trên, ấn dấu tay, tôi có thể cho bà vay hai nghìn tệ.”

Bác gái Lục nói: “Những thứ này của tôi đáng giá bốn nghìn tệ, sao lại chỉ đưa tôi hai nghìn chứ?”

Đại ca ung dung nói: “Chỗ nào đưa bà bốn nghìn, bà đến chỗ đó làm. Chỗ tôi chỉ đưa hai nghìn, hai tháng sau trả cho tôi hai nghìn hai, không trả, đồ thuộc về tôi!”

Đại ca còn nói: “Giá tôi đưa ra là công đạo nhất rồi, không tin bà hỏi khắp cái xứ này, chỉ cần có thể trả tiền đúng giờ, tôi sẽ không làm gì cả.”

“Chỗ các cậu là phạm pháp.” Bác gái Lục nói.

Tên lưu manh không hề tức giận chút nào, ngược lại cười nói: “Không sai, chị hai còn biết pháp luật, rất tốt.”

Đại ca nói: “Nếu bà ký, hôm nay có thể cầm tiền đi, nếu không ký, lần sau đừng tìm tôi nữa, tôi không có thời gian ngày ngày vờn với bà.”

Bác gái Lục hết cách, trong tay không có tiền, trong lòng vẫn luôn giống như chôn mìn, cắn răng nói: “Tôi ký!”

Sau đó viết tên của mình lên giấy, ấn dấu tay.

Lấy hai nghìn tệ và giấy vay nợ từ chỗ này rời đi.

Ngày trước, bà ta ngay cả một trăm tệ cũng cảm thấy lớn, bây giờ hai nghìn tệ cầm trong tay, cũng không giải quyết nổi phiền phức của bà ta.

Bác gái Lục tê rân da đầu, cầm được hai nghìn tệ này, lập tức phát lãi cho người trong thôn, sau khi phát xong, còn lại một nghìn.

Tất cả mọi người lấy được lãi đều vui vẻ đi khoe khoang với người trong thôn.

Thời gian này thấy chân vịt kho rất kiếm được tiền.

Bây giờ cuối cùng tiền lãi cũng tới tay, họ cũng có thể yên tâm khoe khoang rồi.

Trước đây bác gái Lục thích khoe khoang hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ bà ta im hơi lặng tiếng, ngày nào cũng trốn trong nhà nghĩ cách.

Lại gọi điện thoại cho Lục Hương, nói: “Con dẫn bác gái kiếm chút tiền đi, trước đây là bác gái không hiểu chuyện, con đừng so đo với bác!”

Lục Hương nghe vậy liền biết chỗ bác gái xảy ra chuyện rồi.

Cô nói: “Bà cần tiền làm gì?” Bác gái Lục ấp úng nói không có gì.

Bây giờ, người có tiền nhất mà bà ta biết chỉ có Lục Hương.

Thấy Lục Hương không chịu giúp, nhảy số nói: “Bác nói với con một chuyện. Bác vừa phát lãi xong, chỗ con có tám nghìn tệ để không không, gửi ở chỗ bác, đảm bảo con có thể kiếm được một vạn!”

Lục Hương nghe xong liền nổi giận, bác gái Lục coi cô là kẻ ngốc mà giở trò.

Chỗ bà ta lỗ tiền liền muốn lấy tiền từ chô Lục Hương bù vào.

Quả thực trong tay Lục Hương có thể lấy ra tám nghìn tới một vạn, nhưng dựa vào đâu phải đưa bà ta.

Lục Hương nói: “Không có!”

Nói xong liền cúp máy.

Bác gái Lục nghe Lục Hương cúp máy, hừ hừ: “Có gì đắc ý, nếu không phải con gái tôi không ở bên cạnh, tôi nhún nhường cô chắc?”

Sau đó lại bắt đầu bôn ba đi tìm con gái bà ta.

Lục Chiêu Đệ còn trẻ đã có thể gả cho xưởng trưởng, lịch luyện vài năm nữa, há không phải càng lợi hại.

Nói không chừng bây giờ người ta đã ngồi xe sang, ở nhà xịn.

Dạo này bác gái Lục điên cuồng liên lạc.

Vừa gọi điện thoại cho con rể cũ, vừa viết thư cho đủ người, thậm chí còn muốn đích thân đi tìm.

Bị bác trai Lục ngăn lại: “Bà đừng quậy nữa, ruộng trong nhà còn chưa làm xong, đừng có hòng lười biếng.”

Bác gái Lục hổ thẹn với chồng, cũng không dám nói thật, đất đã thế chấp đi rồi, bây giờ không xoay tiền, sau này đất là của ai còn chưa biết.

Bất luận bà ta làm gì cũng không dò la được tin tức của con gái, giống như biến mất vậy.

Nhưng sau đó vẫn có một số manh mối, nói cô ta sinh cho xưởng trưởng một đứa con gái, ra cữ liền chạy theo một người đàn ông, con cũng mặc kệ.

Bác gái Lục thực sự hết cách lại gọi điện thoại cho con rể cũ vay tiền, mặc kệ như thế nào, Lục Chiêu Đệ vẫn sinh cho anh ta một đứa con, nể tình đứa trẻ, cho bà ta mượn chút tiền thì sao.

Con rể cũ tức giận quát: “Núi nghèo sông cạn xuất điêu dân, nghe thấy chuyện của gia đình mấy người tôi đều buồn nôn, đừng có khiến tôi kinh tởm! Còn gọi điện thoại cho tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bình Luận (0)
Comment