Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 212

Chớp mắt lại qua một tháng.

Bác gái Lục áp lực lớn đến nỗi có hơi không bình thường, thấy ai cũng hoảng hốt.

Lần trước, sau khi bà nội Lục nói bà ta nấu đồ ăn mặn, bà ta trực tiếp lấy dao đi ra, vừa muốn giết gà vừa muốn chém mình.

Người cay nghiệt như bà nội Lục cũng bị dọa sợ chết khiếp.

Bác gái Lục lúc thì bình thường, lúc lại điên dại.

Người trong thôn đều bận chuyện của mình, cũng không có thời gian quan tâm tới bà ta.

Đợi tới tháng thứ hai, khi thôn dân lại tìm bà ta đòi tiền lãi.

Bác gái Lục chỉ nói bây giờ vẫn chưa liên lạc được người, đợi thêm nửa tháng nữa.

Lần trước cũng bảo đợi, nhưng nhận được tiền nên lần này họ không nghi ngờ gì.

Nhưng cảnh sát tới thôn, tìm bác gái Lục, bà ta nhìn thấy cảnh sát suýt chút đái ra quần.

Cảnh sát nói: “Có phải bà thế chấp nhà và đất cho người khác không, đám người đó bị chúng tôi bắt rồi, nhìn thấy giấy tờ nhà của bà, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình với bà một chút.”

Rất nhiều người trong thôn đều ở xung quanh, bác gái Lục nghe xong biến sắc.

Bà nội Lục lập tức hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”

Cảnh sát nói: “Chúng ta điều tra một vụ án cho vay lãi cao, tìm được cái này của bà trong giấy tờ cho vay.”

Bà nội Lục nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Khá lắm con ác phụ này, thế mà mày lại thế chấp đất và nhà tổ truyền của nhà họ Lục chúng tao, rốt cuộc mày có mục đích gì?”

Người bên cạnh cũng thừ người ra, không biết đang yên đang lành vì sao phải thế chấp nhà cửa.

Bác gái Lục kinh hoảng, sau đó nhìn cảnh sát, lại nhìn bà nội Lục đang mắng người, bỏ chạy.

Cảnh sát chưa hỏi xong: “Chuyện gì vậy?”

Người trong thôn vội vàng đi gọi trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ, lại gọi bác trai Lục về.

Người của nửa thôn đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bác trai Lục nhìn thấy là nét chữ của vợ cũng có hơi choáng váng, sao bà ta dám?

Hơn nữa thời gian là một tháng trước, hai nghìn tệ, bà ta dùng hai nghìn tệ này làm gì?”

Chị dâu Lý bên cạnh nói: “Liệu có phải…” Cuối cùng nhìn mọi người, lại im lặng.

Chị ta lên tiếng như vậy, những người khác đều thấp thỏm, chắc không phải chỗ cho vay tiền xảy ra chuyện rồi chứ!

Xuân Hoa và bà cụ Hàn đều tới tìm bác gái Lục, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Đợi khi cả thôn tìm được người, bà ta đã điên điên dại dại.

Bà cụ Hàn ruột gan lộn tùng phèo: “Tiền đâu, tiền của tôi đâu?”

Xuân Hoa cũng cho bác gái Lục hai cái bạt tai: “Nói mau, tiền của chúng tôi rốt cuộc làm sao rồi?”

Bác gái Lục nói: “Mất rồi, mất hết rồi!” Nói xong lại cười ha hả.

Bà ta điên rồi.

Bác gái Lục bị lừa hơn tám nghìn tệ.

Cả thôn đều rầm rộ, nhiều năm như vậy, thôn chưa từng xảy ra vấn đề nhọc nhằn thế này.

Trưởng thôn không thể không mời Lục Hương và Phó Cầm Huy về thôn.

Khi Lục Hương về tới thôn, thấy tất cả mọi người đều u ám.

Không chỉ Lục Hương về, ngay cả chị hai Phó cũng về theo.

Bên phía tiệm ma lạt thang có chị cả Lục gánh vác.

Lục Hương vừa về liền nghe thấy có tiếng khóc truyền tới.

Tiêu Thái Liên vẫn còn hãi hùng, khi đó trong tay bà có tiền, suýt chút bị mê hoặc, muốn đi gửi tiền chỗ bác gái Lục.

Nghĩ đều ở cùng một thôn, sẽ không bị lừa.

Ai ngờ thân thích của bà ta ngay cả người của mình cũng gài, gây nên tình cảnh như bây giờ.

Tiêu Thái Liên gọi Lục Hương tới nói: “May nhờ có con!” Nếu mình không nghe lời khuyên, gửi tiền ở đó, sau này xảy ra chuyện, chắc chắn hối hận xanh mật.

Người như bà tiêu nhiều hơn một tệ cũng xót tận mấy ngày, nếu đi tong mấy trăm tệ, nghĩ thôi cũng đau đớn.

Lục Hương nói: “Những người bị lừa bây giờ như thế nào rồi?”

Tiêu Thái Liên vẫn còn sợ, im lặng cả buổi.

Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Hôm đó biết tin, bà cụ Hàn trực tiếp ngất xỉu, đưa vào bệnh viện, trong nhà nhiều người như thế, nhưng không một ai có tiền, cuối cùng vẫn là tìm trưởng thôn mượn tiền!”

Bà cụ Hàn tính tình bá đạo, những năm nay đều do bà ta làm chủ.

Rõ ràng cháu đã cưới vợ rồi, bà ta vẫn nắm quyền chủ đạo trong nhà.

Bà ta đưa hết hai nghìn tệ cho bác gái Lục, bây giờ bác gái Lục điên rồi, cho dù bức chết bà ta cũng không lấy được tiền. Tất cả mọi người đều đờ đẫn.

Mẹ chồng con dâu nhà họ Hàn oán trách lẫn nhau, ngay cả con trai cũng bất mãn với bà cụ Hàn. Đưa người vào bệnh viện nhưng không ai đi chăm, nhìn thấy bà ta liền nghĩ tới hai nghìn tệ bị lừa mất đó.

Cuối cùng vẫn là cô con gái đã gả chồng chăm sóc mẹ.

Lục Hương nói: “Những người khác thì sao?”

Chị ba Phó nói: “Còn có thể thế nào, đều tới chỗ nhà tổ nhà họ Lục đòi tiền, oan có đầu nợ có chủ.”

Sau đó chị ba Phó lại thần thần bí bí nói với Lục Hương: “Đi cũng như không, bà ta đã thế chấp cả nhà và đất đi, nghe cảnh sát nói, giấy tờ này có hiệu lực, sau này nhà và đất đều là của người khác.”

Lục Hương hít một ngụm khí lạnh.

Tuy từng cảnh báo, nhưng người trong thôn vẫn ôm tâm lý thử vận may. Bây giờ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hối hận.

Lục Hương nói: “Em đi gặp trưởng thôn chút.”

Tiêu Thái Liên nói với mấy chị dâu: “Đi xem đi, trưởng thôn cũng nổi giận lắm rồi.”

Lục Hương trực tiếp đến ủy ban thôn, trưởng thôn ngồi ở đó phì phèo hút thuốc, mặt giống như già đi mười tuổi.

Ủy ban thôn tụ tập không ít người, đều là người bị lừa tiền, nước mắt nước mũi tèm lem.

Có người phụ nữ trên mặt còn có vết đỏ bàn tay, nhiều tiền như vậy đều mất hết, đối với mỗi gia đình mà nói đều là chuyện không thể chấp nhận.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy những người này ngày nào cũng tới, cũng có hơi nổi giận: “Các người đừng nói với chúng tôi nữa, khi đó thôn dùng trăm phương ngàn cách khuyên mấy người đừng bỏ tiền ở đó, mấy người cứ nhất quyết bỏ, bây giờ báo cảnh sát cũng báo rồi, còn muốn như thế nào?”

Thôn dân phẫn nộ nói: “Vậy chúng tôi chịu tổn thất lớn như vậy, thôn không quản?”

“Lúc cô kiếm tiền sao không nghĩ tới thôn, lúc lỗ tiền thì bảo thôn trả à?” Chủ nhiệm phụ nữ nói, những người này cũng nghĩ đẹp quá.

Người bị lừa tiền liền muốn thôn bồi thường tổn thất của họ.

Thôn còn có chút tài sản, đặc biệt là máy kéo thuộc sở hữu của ủy ban thôn.

Nếu bán máy kéo đi, đủ bù lỗ cho mọi người.

Xuân Hoa khóc lóc sướt mướt, nói với trưởng thôn: “Bây giờ nhà chúng tôi không sống nổi, tiền đi học của con, tiền uống thuốc của cha mẹ, bây giờ đều dồn hết ở đây, sau này phải làm sao!”

Muốn trưởng thôn tìm cho chị ta một con đường sống, huyệt thái dương của trưởng thôn đau nhói.

Lục Hương ở bên cạnh im lặng, mới đầu mọi người không nhìn ra Lục Hương, bây giờ nhìn thấy, nói: “Lục Hương à, cô là người có bản lĩnh nhất thôn chúng ta, chúng tôi sau này phải làm sao?”

Lời vừa dứt, đám phụ nữ lại khóc hu hu.

Lục Hương nói: ‘Lúc báo cảnh sát, cảnh sát nói thế nào?”

Xuân Hoa vừa nghĩ tới chuyện này, hận tới nghiến răng ken két: “Con đàn bà đó đã sớm biết thân thích của mình không đáng tin, lại tự vay tiền bù lãi cho chúng tôi, nếu báo cảnh sát sớm, nói không chừng còn có thể tìm về!”

Người bên cạnh bổ sung: “Cảnh sát cũng hết cách, đi đâu tra, nhiều ngày như vậy rồi.”

Bây giờ cũng chỉ có thể tự chịu thôi.

Loại chuyện này cảnh sát đã quen rồi, nhưng đối với người trong thôn mà nói, là chuyện đòi mạng.

Mấy hôm nay, nhà nào nhà nấy đều ầm ĩ, có hai vợ chồng đánh nhau, có người đòi tự sát, còn có người muốn đi tìm bác gái Lục liều mạng, nói chung chưa từng ngừng nghỉ.

Lục Hương nói: “Các người đừng quá tin tưởng người khác!”

Ngay cả những người biết đầu tư cũng sẽ không vô duyên vô cớ cả tin một người đến mức lấy tiền cho người khác.

Thôn chỉ cần người ta đảm bảo vài câu đã tin sái cổ!

Nếu không phải trước đó Lục Hương ép họ, phải hơn nửa thôn đều bị lừa.

Bây giờ những người làm chân vịt kho đó đều thấy rất may mắn, may mà lựa chọn tin Lục Hương, bây giờ một tháng có thể kiếm được mấy chục tệ, tốt hơn đám người kia nhiều.

Chủ nhiệm phụ nữ bảo mọi người ra ngoài đợi, họ có chuyện cần nói riêng.

Bình Luận (0)
Comment