Vừa nói ăn cơm, giống như ảo thuật, lấy ra rất nhiều gà vịt cá thịt.
Phó Cầm Huy nhìn thấy, nói: “Vẫn là đồ trong nhà ngon.”
Cả nhà ăn ăn uống uống, thấy Phó Cầm Huy về, căn bản không muốn ngủ, dù sao tết tư cũng không có việc gì, nói chuyện đao to búa lớn với nhau thú vị biết bao.
Ăn cơm xong, Lục Hương muốn đi rửa bát nhưng đều bị người nhà ngăn lại! Các chị dâu tới nhanh chóng rửa bát.
Lục Hương mang về cho họ rất nhiều quà.
Chị ba Phó nói: “Mua nhiều như vậy!”
Năm nay họ làm ma lạt thang cũng kiếm được tiền, nghĩ trước đây đều nhận quà của Lục Hương, lần này không hẹn mà cùng chuẩn bị quà quý giá!
Vừa lấy ra, đều bật cười.
Mọi người đều mua vàng, khóa bình an vàng, vòng tay vàng, còn có bàn tính vàng.
Toàn bộ đều cho Phó Tích Niên, đều đeo lên cổ, trông cực kỳ khôi hài đáng yêu.
Ở đây, họ uống rượu tới đêm muộn, ba giờ sáng mới dần giải tán.
Lục Hương với Phó Cầm Huy nằm trên giường, ở trong môi trường quen thuộc này, họ càng thư giãn.
Về nhà nên vui, ngược lại không ngủ được.
Phó Cầm Huy nói: “Sau này anh nhất định sẽ xây một căn nhà thoải mái giống như nhà mình cho em!” Trước đây muốn giữ lại vài căn cho mình ở, nhưng quên dặn, bên phía sở bán nhà cật lực bán hết đi.
Cũng chỉ có thể thôi.
Lục Hương nói: “Chỉ cần ở bên nhau, sống ở đâu cũng như nhau.”
Về thôn, Phó Cầm Huy luôn bận đi thăm thân thích, còn đi tảo mộ một lần.
Vừa hay sửa lại mồ tổ.
Bây giờ anh là danh nhân trong thôn, mỗi ngày người tới tìm anh không ít.
Nhưng hôm nay, mới sáng đã có người tìm Phó Cầm Huy, nói đi ăn há cảo thịt lừa, anh không đi.
A gọi Phó Tích Niên muốn ra ngoài chơi lại, nói: “Cha làm bài tập với con!”
Con trai lập tức ngơ ra: “Hả?”
Phó Cầm Huy nói: “Hôm qua cha nhìn thấy bảng thành tích của con rồi.”
Phó Tích Niên nghe xong có hơi căng thẳng, cậu biết lúc cha đi học đều được điểm tối đa. Nhưng sau khi cậu đi học, thành tích chỉ tầm trung, hoàn toàn khác với cha.
Chỉ đành sụp vai đi tới cùng học với cha.
Trước đây, khi Phó Cầm Huy đi học, lớp 2 tiểu học đã biết làm đề lớp 6 rồi, không hiểu đơn giản như vậy vì sao con trai không biết. Nhìn con trai cũng rất lanh lợi mà.
Lục Hương ở bên cạnh có hơi căng thẳng, chuyện con trai đến trường thể thao tập luyện vẫn chưa nói với Phó Cầm Huy.
Lục Hương nói: “Mấy hôm nữa rồi học đi, hôm nay để con thư giãn một chút.”
Phó Cầm Huy lại nói: “Đã chơi mấy ngày rồi, cũng nên tập trung lại!” Sau đó nói: “Tới làm bài, có gì không biết thì hỏi cha.”
Lục Hương nhìn Phó Tích Niên, cũng bày ra dáng vẻ muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.
Phó Tích Niên nói: “Nhưng…con đã nói với anh trai sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.”
Phó Cầm Huy lạnh lùng nói: “Tới đây, đừng để cha nói lần thứ hai.”
Phó Tích Niên sợ hãi, chỉ đành vâng một tiếng, cúi đầu ủ rũ đi tới lấy bài tập ra. Ở bên cạnh làm, cha ngồi một bên xem.
Mới đầu Phó Cầm Huy còn rất kiên nhẫn, nghiêm túc giảng cho con, con cũng nghiêm túc nghe.
Chỉ là lúc làm lại không biết, lần đầu còn đỡ, lần thứ hai Phó Cầm Huy cũng nhịn.
Đợi tới lần thứ ba còn không biết, anh không nhịn được nổi giận: “Vì sao?” Rõ ràng đơn giản như vậy.
Con trai nhìn thấy bộ dạng này của anh lại rất căng thẳng.
Thấy Lục Hương bưng trái cây đã rửa sạch tới. Phó Tích Niên liền trốn phía sau Lục Hương nói: “Con không muốn làm bài tập nữa.”
Lần này đã hoàn toàn chọc giận Phó Cầm Huy: “Con chỉ ỷ người khác thương yêu con, liền không học nữa sao, tới đây!”
Lục Hương muốn khuyên, nhưng thấy Phó Cầm Huy nghiêm túc, chỉ đành vỗ vai con trai: “Cục cưng, làm xong là có thể chơi rồi.”
Thế là một buổi sáng, con theo Phó Cầm Huy làm bài tập. mới đầu Phó Cầm Huy còn rất ôn hòa, sau đó giọng nói ngày càng to.
Hai cha con này một người lửa giận ngút trời, một người thấp thỏm sợ hãi.
Tiêu Thái Liên mang con ngỗng to đã làm thịt xong từ bên ngoài tới cho họ, Lục Hương nghe thấy tiếng liền đi ra.
Tiêu Thái Liên nghe thấy tiếng bên trong hỏi: “Sao vậy?”
Lục Hương nói: “Cầm Huy đang dạy con trai làm bài tập, con trai không biết!”
Đang nói chuyện bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng của Phó Cầm Huy rất to: “Vừa nãy không phải cha đã giảng qua rồi sao?”
Con trai rất căng thẳng, nghe thấy cha nói như vậy, lập tức suy sụp, òa lên khóc.
Vừa nghe con trai khóc, Lục Hương và Tiêu Thái Liên cùng đi vào, Tiêu Thái Liên lập tức bảo vệ cháu trai ra đằng sau, nói: “Con quát tháo cái gì với thằng bé, con dạy một lần không biết thì con dạy nhiều lần, bình thường giáo viên của các con dạy các con cũng quát như vậy?”
Lục Hương nhẹ nhàng lau nước mắt của con trai, nói: “Mẹ dẫn con ra ngoài dạo!” Sau đó đưa con trai ra ngoài.
Phó Tích Niên cúi đầu ủ rũ đi theo, nói: “Có phải cha tức giận rồi không?”
Lục Hương nói: “Không, chỉ là cha hơi sốt ruột thôi!”
“Ồ!” Con trai nói: “Cha cũng là vì tốt cho con.”
Vừa thấy con hiểu chuyện nghe lời như vậy, Lục Hương xoa đầu con: “Tiểu Tích Niên của chúng ta chính là đứa trẻ thông minh nhất!” Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con.
Lại rất hữu dụng với con trai, cậu trốn trong lòng mẹ, giả làm trẻ con.
Bên ngoài rất ấm áp, nhưng trong nhà lửa chiến ngút trời.
Tiêu Thái Liên vừa nghe cháu trai mình yêu quý bị Phó Cầm Huy nói như vậy, lập tức bất chấp.
Phó Cầm Huy đau đầu: “Mẹ, con đang dạy con.”
Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ biết con chê mẹ phiền, mẹ chỉ mới nói con một câu, con đã nói vậy rồi. Con dạy con, mẹ không nên quản đúng không.”
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Bây giờ cánh con cứng rồi, cũng giỏi giang rồi, mẹ còn là mẹ con không?”
Phó Cầm Huy nói: “Mẹ…”
Tiêu Thái Liên nói: “Ai có thể trời sinh đã biết, thằng bé đi học ở bên ngoài, một mình cô đơn đã đủ khổ rồi, con còn ở bên cạnh nói những lời này, bình thường con từng quản sao?”
Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, vừa nãy con không khống chế được cơn giận, sau này con không như vậy nữa!”
Bình thường Tiêu Thái Liên rất lợi hại, sau mấy vòng đã khiến con trai bại trận: “Đứa trẻ này thông minh biết bao, người thông minh thì phải từ từ chỉ bảo! Nếu còn để mẹ nghe thấy con quát như vậy nữa, xem mẹ có đánh con không!”
Phó Cầm Huy dở khóc dở cười: “…”
Tiêu Thái Liên nói: “Tết tư lại đi quát tháo thằng bé!”
Lục Hương thấy bên trong đang ồn ào, cũng vội khuyên: “Mẹ, thằng bé nói nhớ bà nội rồi! Mẹ chơi với nó một lúc đi. Lần sau Cầm Huy không như vậy nữa.”
Có Lục Hương ở bên cạnh giảng hòa, Tiêu Thái Liên miễn cưỡng nguôi giận.
Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây nó cũng như vậy?”
Lục Hương nói: “Không có, anh ấy thương nó lắm! quần áo mua cho con gì đó đều là anh ấy nhiều lần căn dặn.”
Tiêu Thái Liên biết đây là Lục Hương cố ý nói như vậy. Bà nói: “Nó là cha của thằng bé, làm những việc này là nên!” Nói xong liền muốn dẫn Tiểu Tích Niên ra ngoài chơi.
Phó Tích Niên lén lút nhìn cha một cái, nói: “Con vẫn muốn cùng cha ở đây học!” Thằng bé rất biết nhìn sắc mặt, khiến người ta có hơi đau lòng.
Phó Cầm Huy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ đã như vậy rồi, con trai vẫn nguyện ý tới học.
Phó Cầm Huy vẫy tay, con trai giống như ngựa non chạy tới.
Phó Cầm Huy nói: “Vừa nãy cha hung dữ với con rồi, sợ lắm nhỉ.”
Phó Tích Niên nói: “Con biết cha là vì tốt cho con!” Nói xong ôm cổ của Phó Cầm Huy, dán mặt vào mặt anh.
Khiến cho Phó Cầm Huy hối hận muốn chết, ở điểm làm cha này, được con trai chữa lành rồi.
Tối đó, Tiêu Thái Liên ở lại đây ăn cơm. Nói buổi tối cũng muốn ở cùng thằng bé.
Trên bàn ăn, Tiêu Thái Liên nói: “Chuồng heo chỗ mẹ con tốt lắm, năm nay đã mở rộng quy mô, còn vào huyện tuyên truyền phát biểu nữa!” Năm nay cũng thành phần tử tiên tiến rồi.
Lục Hương nói: “Từ sau khi nuôi heo, mẹ con rất có chuyện làm!” Nguyện ý ở đây, lại mua sách học, đã sắp thành nửa chuyên gia nuôi heo rồi.
Tiêu Thái Liên cười nói: “Đúng vậy!”
Lúc đầu khi bà kết thông gia với nhà họ Lục, bao nhiêu người cười chê họ, bây giờ ai nhìn không nói tốt.