Ngay lúc này, nghe thấy tiếng chuông vang lên. Phó Cầm Huy lấy điện thoại trong cặp ra nghe, bình thường anh chê thứ này nặng, đều bỏ trong cặp.
Đầu dây bên kia cũng không có chuyện gì quan trọng, đều là một số bạn hợp tác chúc tết anh.
Hàn huyên với nhau vài câu rồi cúp máy.
Tiêu Thái Liên nhìn tới sáng mắt: “Đây là thứ gì?”
Lục Hương nói: “Là điện thoại.”
Tuy Tiêu Thái Liên chưa từng nhìn thấy nhưng từng nghe nói: “Hơn một vạn tệ lận, các con mua?”
Phó Cầm Huy: “Công việc cấp cho!” Càng có tiền, ngược lại càng thấp điệu. Bây giờ chỗ anh nhiều việc, mang theo cái điện thoại, đỡ phải đi khắp nơi tìm điện thoại lúc cấp bách.
Tiêu Thái Liên nghe nói liền cẩn thận dặn dò: “Vậy tuyệt đối đừng làm mất, nếu không chúng ta không đền nổi!”
Phó Cầm Huy cười vâng một tiếng.
Cả nhà ngồi lại với nhau ăn uống, rất ấm cúng.
Tối đó, Phó Cầm Huy ôm Lục Hương còn đang tự trách: “Hôm nay anh không nên hung dữ với con trai.” Mẹ anh nói đúng, một mình con đi học đã rất vất vả rồi.
Anh có tôn nghiêm làm cha, ngại xin lỗi với con trai.
Nhưng đứa con này cũng quá hiểu chuyện, còn hiểu cho anh.
Lục Hương nói: “Không sao, dù sao anh cũng là lần đầu làm cha.”
Phó Cầm Huy ôm chặt eo Lục Hương, im lặng một lúc lâu.
Bận rộn tất bật, năm 90 lặng lẽ tới.
Từ khi bắt đầu khởi nghiệp, thời gian trôi đi vô cùng nhanh, mỗi ngày giống như bị vô số chuyện giục giã, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng.
Bây giờ Phó Cầm Huy là đại lão của công ty bất động sản, trên tay đảm đương bảy tám hạng mục, riêng khoản vay ngân hàng đã trên nghìn vạn.
Cộng thêm đầu tư của mình, nhiều lần huy động vốn, tài sản vô cùng khả quan.
Hơn ba mươi tuổi đã có thành tựu như thế này, phóng mắt cả Thâm Quyến cũng không có mấy người.
Phó Cầm Huy bình thường mặc tây trang, nét mặt lãnh đạm, khí chất xuất chúng, thậm chí có một số người cho rằng anh cũng là du học sinh nước ngoài về.
Thời này, người xuất ngoại du học được gọi là hải quy.
Người từng ra ngoài du học, bay qua một vòng dĩ nhiên là khác, cảm thấy Phó Cầm Huy giống như là đồng loại, muốn tiếp cận.
Nhưng Phó cầm Huy lại không làm bạn với họ!
Thời này trào lưu ra nước ngoài hot, người có thể ra nước ngoài, trong nhà đều có bối cảnh, mà Phó Cầm Huy hoàn toàn là dựa vào bản thân, làm ra tên tuổi ở thương trường.
Được biết Phó Cầm Huy chưa từng xuất ngoại, có hơi không dám tin, giáo dục ở trường học trong nước lạc hậu như vậy, thế mà còn có thể dạy ra người ưu tú thế này, vượt qua nhận thức của họ.
Tài sản của Phó Cầm Huy không ít, cộng thêm đẹp trai tài tuấn không khỏi sẽ xuất hiện một số mê hoặc.
Thư ký nam nói: “Đợi lát nữa cô Đỗ sẽ tới!”
Phó Cầm Huy nhíu mày nói: “Nói là tôi đang bận, không có thời gian gặp!”
Nhà họ Đỗ này có một số hợp tác với họ, mỗi lần đều cử cô Đỗ này tới. Lòng của Tư Mã Chiêu ai cũng biết.
Cô Đỗ cũng luôn tới hỏi có muốn cùng đến nhà hàng tây không, hoặc xem phim nghe nhạc các loại.
Sau khi bạn bè ở thương trường nhìn ra đều nói anh có diễm phúc.
Nếu có thể ly hôn với vợ hiện tại, cưới cô Đỗ này, đúng là cường cường liên thủ, sợ là sẽ nhảy thành nhà tư sản số 1 ở Thâm Quyến.
Nhưng lại bị anh nghiêm nghị cự tuyệt. Sở dĩ anh muốn xông pha làm ăn là bởi vì muốn cho Lục Hương sống cuộc sống tốt hơn, chứ không phải sau khi sống cuộc sống tốt hơn thì ly hôn với vợ.
Ai biết thư ký nam vừa đi ra, cô Đỗ đã xông vào.
“Vì sao anh luôn bảo người đuổi em, lẽ nào em khiến anh ghét như thế sao?” Cô Đỗ uốn tóc, mắt ngấn lệ nhìn anh.
Phó Cầm Huy có hơi cạn lời với cô ta, cô ta dây dưa với người đã có vợ, sao còn thấy ấm ức chứ.
Phó Cầm Huy bình tĩnh nói: “Cô Đỗ, có một số chuyện tôi hi vọng cô có thể hiểu. Tôi không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cô, cô đừng làm như vậy nữa, lễ nghi liêm sỉ cũng rất quan trọng!”
Phó Cầm Huy vẫn luôn rất lạnh lùng với người mà anh không quan tâm, nói lời vô cùng nặng.
Gần như là chỉ thẳng mũi nói cô ta giáo dưỡng không tốt. Cho dù có thích anh mấy cũng không thể chịu đựng bị nói như vậy.
Sắc mặt cô Đỗ rất kém, thư ký nam muốn ra ngoài, lại bị Phó Cầm Huy ra hiệu đứng im.
Là một người đàn ông đã kết hôn, sẽ không cùng một người phụ nữ ở trong không gian kín, khiến người ta đồn đại bừa bãi.
Lần này cô Đỗ thật sự bật khóc, sỉ nhục cô ta trước mặt người ngoài, khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Cô Đỗ là hoa khôi trường, xuất thân danh môn, những năm nay chưa từng gặp được ai khiến mình rung động, cho tới lần đó gặp mặt Phó Cầm Huy trên bàn rượu, liền nhớ nhung.
Ai ngờ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cô ta nghe nói Phó Cầm Huy đã kết hôn, kết hôn từ rất sớm.
Nghĩ rằng đó chắc chắn là cô vợ nhà quê ở nông thôn nhỏ bé. Người du học trở về giống như bọn họ, căn bản không nhìn trúng những người này.
Hiện thực cho cô Đỗ một cú đả kích trầm trọng, Phó Cầm Huy ngay cả thể diện cũng không cho cô ta.
Cô ta cũng không nhịn được cơn đau đớn này nữa, bật khóc chạy đi.
Thư ký nam cũng lúng túng.
Mặt Phó Cầm Huy lại còn kém hơn cả anh ta, nói: “Dừng hợp tác với nhà họ Đỗ đi!”
Thư ký nam chưa từng thấy anh làm việc cảm tính bao giờ, lợi nhuận ở hạng mục này cao tới 50%.
Hơn nữa đã theo hạng mục ba tháng rồi, nói bỏ là bỏ, ngay cả anh ta cũng cảm thấy không phục.
Phó Cầm Huy nói: “Đừng để tôi nói lần hai.”
Thư ký nam biết tính khí của anh, một khi đã nói tức là đã chốt, chỉ đành đồng ý.
Phó Cầm Huy ngồi xuống làm việc, nhưng bị quấy rối tâm trạng, không vui, đứng dậy về nhà.
Tới Thâm Quyến hai năm, cuối cùng cũng mua được biệt thự.
Biệt thự này lúc đầu tốn hai trăm vạn, là căn đắt nhất trong số căn nhà anh từng mua, dùng hàng rào và hoa cỏ bao vây lại, nằm ở trung tâm thành phố. Người bên ngoài không biết còn tưởng là công viên.
Trong biệt thự là kiến trúc kiểu Tây, vô cùng đẹp, không kém gì thành lũy Trung Âu, nhà thiết kế cũng là bậc thầy mời tới từ nước ngoài, trang trí bên trong, mỗi một khu vực đều vô cùng đẹp.
Đất rộng, lại kín đáo, nhà ba tầng, trong sân trước sân sau có hoa do họ trồng. Mùa hè hoa nở rộ, sẽ kéo bươm bươm bay qua bay lại, trông giống như phong cảnh trên tranh sơn dầu.
Phó Cầm Huy ngồi trên sô pha, cũng chỉ có khi về nhà mới có thể thư giãn.
Lục Hương không có nhà, ngồi trong nhà cũng cảm thấy nhà cửa trống trải, không có thích thú như trước. Ngồi chưa được bao lâu liền nghe thấy cửa vang lên, nhìn sang, nhìn thấy Lục Hương xách túi lớn túi nhỏ về.
Lục Hương thấy buổi trưa Phó Cầm Huy ở nhà, hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
Bây giờ là lúc Phó Cầm Huy bận nhất.
Thập niên 90 bất động sản phát triển thần tốc, mỗi ngày đều phải chạy đua với thời gian. Tổn thất một phần có ảnh hưởng rất lớn với anh. Lục Hương đã quen việc thấy anh bận rộn công việc rồi.
Lục Hương vừa tới Hồng Kông dạo một vòng, lần này về mua mấy bộ quần áo. Lục Hương càng rạng rỡ, gương mặt cũng xinh đẹp tinh tế.
Lúc ở Hồng Kông, còn có người tìm kiếm ngôi sao đưa danh thiếp cho cô, bảo cô tới chỗ điện ảnh thử ống kính, bị Lục Hương từ chối.
Phó Cầm Huy nói: “Công việc cũng vô vị.”
Lục Hương ngẩn ngơ, đặt vali ở cửa, thấy tài xế đã đi rồi, mới tới, quan sát anh: “Sao vậy?” Lục Hương rất tò mò.
Vừa nhìn là biết trong lòng Phó Cầm Huy không vui rồi.
Phó Cầm Huy nói: “Em ở bên ngoài nửa tháng, bỏ anh ở đây độc thủ nhà trống một mình!” Người lạnh lùng như Phó Cầm Huy nói ra lời như vậy, khiến Lục Hương có hơi cạn lời.
“Ông chủ lớn như anh còn ấm ức?”
Lục Hương đến Hồng Kông dạo một vòng lớn, ăn hết các loại mỹ thực kiểu Hồng Kông, lại xem trà sữa bản địa.
Thực ra nếu nói về trà sữa, chủng loại cô biết làm còn nhiều hơn chủng loại ở Hồng Kông.
Cô quay về cũng muốn mở thêm vài tiệm trà sữa.
Phó Cầm Huy kéo mắt kính xuống, dáng vẻ cuồng dã như vậy khiến Lục Hương đột nhiên có hơi rung động.
Phó Cầm Huy cúi đầu xuống hôn môi Lục Hương.
Xa nhau gặp lại, còn rất có cảm giác mật ngọt trước đây, vốn dĩ chỉ hôn lướt qua, ai biết Phó Cầm Huy lại đột nhiên tức giận, càng dùng lực hôn, muốn thăm dò mỗi một tấc trong khoang miệng Lục Hương.