Lục Hương cười, cô còn chưa cúp máy liền nghe con trai ở đầu bên kia vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người: “Tôi sắp làm anh trai rồi!”
Lục Hương chỉ nghe ngữ khí cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh, cũng cười khẽ một tiếng!
Lục Hương báo tin mang thai cho con trai biết, Phó Cầm Huy thì báo tin cho cha mẹ ở quê. Họ vừa nghe Lục Hương mang thai, lập tức không ngồi yên được nữa.
Nhất quyết muốn mua vé tới xem.
Kể từ lần mang thai trước của Lục Hương đã rất lâu rồi, hoàn toàn coi cô là bà mẹ mới.
Mẹ chồng Tiêu Thái Liên cùng mẹ Lục cũng không biết thương lượng thế nào, dù sao họ tới chung.
Đều chưa từng đi xa bao giờ, vừa mua vé máy bay vừa ngồi tàu lửa, một đường đi tới! Phó Cầm Huy và Lục Hương đón họ ở sân bay.
Xa xa đã nhìn thấy, họ cầm đường đỏ, trứng gà, còn có các loại rau khô, hai người đều xách túi lớn túi nhỏ.
Phó Cầm Huy nói: “Xách nhiều đồ như vậy đi máy bay cũng quá mệt rồi, lần sau không cần đâu ạ! Những thứ này Thâm Quyến đều có.”
Tiêu Thái Liên nói: “Đồ mua bên ngoài đâu có ngon bằng đồ nhà làm.”
Lục Hương nói: “Các mẹ đều tới cả, trong nhà vẫn ổn chứ?”
Tiêu Thái Liên nói: “Người trong nhà cũng muốn tới, bảo mẹ tới xem trước, tiệm ma lạt thang bên đó quá bận, không thể bỏ đi được!”
Bây giờ đất trong thôn đều cho người khác thuê, chuyên môn làm ăn trong huyện. Cuộc sống của nhà ai cũng tốt lên!
Tiêu Thái Liên nói: “Bọn mẹ đợi chăm con ở cữ xong sẽ về.”
Lục Hương nói: “Đâu có cần người chăm ạ, con cũng không phải chưa từng sinh.”
Lục Hương lại nhìn mẹ ruột mình: “Chuồng heo nhà mình thì sao ạ?”
Mẹ Lục nói: “Cha con đã thuê hai người cho heo ăn, cũng không cần mẹ làm nữa, cho dù cần, mẹ cũng không về!” Bà muốn xem đứa bé trong bụng cô chào đời.
Lục Hương không ngờ trong nhà xem trọng như vậy, lập tức cũng có áp lực lớn: “Chỉ là mang thai thôi, cũng không có gì.”
Tiêu Thái Liên không đồng tình, nói: “Mang thai luôn là chuyện lớn nhất của phụ nữ.” Sau đó nhìn Phó Cầm Huy nói: “Con nhất định phải chăm sóc tốt vợ con, không thể để nó bực bội biết không? Nếu không mẹ nhất định sẽ đánh con!”
Phó Cầm Huy bây giờ lại sắp làm cha, nụ cười trên mặt chưa từng tắt, vừa nghe mẹ anh nói như vậy, nói: “Được, sau này cô ấy chính là lão đại nhà con!”
Tiêu Thái Liên hỏi: “Tích Niên biết không? Nó thích em trai hay là em gái?”
Lục Hương nói: “Nó biết rồi, còn rất vui nữa, một lòng nói muốn làm anh trai! Em trai em gái đều được.” Nghe Lục Hương nói như vậy, nhớ tới Tiểu Tích Niên, cũng đều bật cười.
Đứa trẻ này muốn làm anh, đã sắp thành chấp niệm rồi!
Hết cách, trước nó có tận bảy người anh trai, nó thực sự không ra uy được.
Phó Cầm Huy lại hỏi thăm tình hình học tập của các cháu.
Thật sự giống như Tiêu Thái Liên nói, hình như chất xám cả nhà đều dồn lên đầu Phó Cầm Huy hết, những người khác học tập cũng rất nỗ lực, nhưng cùng lắm cũng chỉ tầm trung.
Lời này nghe rất quen thuộc, lại nhớ tới Phó Tích Niên, Phó Cầm Huy nói: “Đợi một thời gian nữa đón con trai tới.”
Lục Hương nói: “Không cần, tuổi này của nó chính là tuổi hoạt bát, ở đó để bọn trẻ chơi với nó đi!”
Lục Hương biết rõ, con phải huấn luyện, được nghỉ ngược lại càng bận.
Phó Cầm Huy nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Ở trên xe, Tiêu Thái Liên với mẹ Lục nhìn phong cảnh bên ngoài, ai cũng nhìn tới cảm thán.
Thành phố lớn thật khác hẳn, hai bên đều là nhà cao tầng san sát, thật sự cực kỳ chấn kinh.
Rất nhanh xe đã vào biệt thự nhà họ.
Hoa tươi đầy sân đua nhau nở rộ, quá đẹp.
Trước khi Tiêu Thái Liên và mẹ Lục tới đều nghe những người từng đến vùng ngoài kia nói, nhà ở bên ngoài chật hẹp, không bằng thôn.
Bây giờ nhìn thấy chỉ cảm thấy những người đó toàn nói bậy, ở đây tốt gấp mười thôn.
Đặc biệt là hoa cỏ, trông rất thích, Tiêu Thái Liên nói: “Hận không thể chụp lại!”
Phó cầm Huy nói: “Có thể, trong nhà vừa hay có máy chụp hình!” Nói xong liền đi lấy, máy chụp hình bây giờ vẫn là cuộn phim.
Chụp cho họ vài tấm trong vườn hoa, có ảnh chụp riêng từng người, có vài ảnh chụp chung, chụp liền một cuộn.
Nói đợi khi họ về cầm về cho người nhà xem.
Sau đó lại đi vào, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người, sắp xếp họ ổn thỏa!
Hai người này không ở không được, chẳng mấy chốc lại chui vào bếp nghiên cứu, qua một lúc liền bưng một bát canh ra.
Lục Hương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy lại làm như không thấy, sau cùng miễn cưỡng ăn hai miếng, mới thôi.
Đợi buổi tối về phòng, Lục Hương lấy tay nhéo vào cánh tay Phó Cầm Huy: “Vừa nãy sao anh không giúp em?”
Phó Cầm Huy: “Hả?”
Lục Hương biết anh đang giả ngốc, rất tức giận, vừa nhéo vừa cắn, qua một lúc, Phó Cầm Huy nói: “Quả nhiên phụ nữ mang thai liền hung dữ lên!” Nhưng ngữ khí lại rất hưởng thụ.
Lần này mang thai Lục Hương vô cùng vất vả, ba tháng đầu vẫn luôn có phản ứng thai kỳ rất nghiêm trọng.
Phó Cầm Huy bởi vì vợ mang thai, từ chối hết tất cả buổi xã giao không quan trọng.
Mỗi ngày đều ở nhà.
Lục Hương có hơi nhớ con trai, ôm huy chương của con trai.
Sau khi mang thai, luôn đa sầu đa cảm.
Phó Cầm Huy cũng có thể cảm nhận được, đi tới trường đón con trai. Phó Tích Niên vui vẻ quay về cho mẹ cậu một bất ngờ.
Quả nhiên nhìn thấy con trai, Lục Hương khá hơn một chút.
Phó Tích Niên thấy bụng của mẹ hơi nhô lên, nói: “Năm đó con cũng như vậy chào đời sao?”
Lục Hương gật đầu.
Phó Tích Niên rất nghiêm túc dán tay lên, muốn nói chuyện với đứa bé bên trong. Cái gì cũng nói, nói muốn dẫn đứa bé trong bụng lấy huy chương.
Hai mẹ con chơi rất vui.
Hai người nói chuyện xong, chẳng mấy chốc, Phó Cầm Huy bưng một hộp trái cây tới, từ sau khi Lục Hương mang thai, trong nhà thường chuẩn bị trái cây tươi.
Lục Hương lấy mấy cái cho con trai, mình cũng ăn mấy cái.
Rất nhanh liền có hơi buồn ngủ, Phó Cầm Huy nhìn thấy, lập tức gọi con trai sang một bên.
Lục Hương mơ mơ hồ hồ thấy hai cha con này biến mất, tò mò đi ra, lại nghe Phó Cầm Huy kiên nhẫn hỏi con trai: “Dạo này học hành thế nào?”
Phó Tích Niên vô cùng chột dạ.
Phó Cầm Huy nói: “Con trai, cha thường thấy mẹ con cầm một tấm huy chương của con, là huy chương gì?”
Phó Tích Niên hoàn toàn không phát giác cha cậu đang dò thám cậu, nói: “Huy chương bắn cung!”
Phó Cầm Huy kinh ngạc: “Con còn biết bắn cung?”
Nhắc tới cái này, Phó Tích Niên rất kiêu ngạo: “Con vô cùng lợi hại!” Nói xong lại khoe khoang.
Lục Hương ở bên cạnh có hơi bất lực, Phó Cầm Huy đen tối lại xảo trá, sao con trai ruột lại ngốc ngốc.
Ngay cả dò thám đơn giản như vậy đã có thể dò ra tận cùng.
“Ồ, hóa ra con đi học bắn cung!” Phó Cầm Huy nói.
Phó Tích Niên lập tức không dám tin nhìn cha.
Lục Hương ở một bên đỡ trán, thằng con trai ngốc này, chút bí mật như vậy cũng bới ra rồi.
Phó Cầm Huy cũng hiểu, cậu còn tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, chẳng trách tuần nào cũng không về.
Phó Cầm Huy nói không sao, đi học đi! Con trai vẫn ngơ ngác rời đi.
Phó Cầm Huy đứng dậy liền nhìn thấy Lục Hương đứng một bên nghe trộm, ánh mắt chột dạ giống hệt con trai.
Phó Cầm Huy tức giận lại buồn cười nói: “Hai người, không làm được chút chuyện tốt gì cả!”
Cho dù con trai muốn học, cứ nói với anh, anh còn có thể không đồng ý sao! Cứ muốn lặng lẽ hành động.
Phó Cầm Huy nói: “Không tồi.”
Lục Hương nói: “Huấn luyện viên của nó nói nó là thiên tài!”
Phó Cầm Huy nói: “Vốn dĩ anh muốn dẫn nó theo bên cạnh, dạy nó làm ăn!” Trong nhà tài sản không ít, dĩ nhiên phải dạy từ sớm.
Nhưng con trai còn là người bận rộn.
Lục Hương nói: “Con còn nhỏ, anh nghĩ xa quá rồi.”
Phó Cầm Huy thủ thỉ bên tai Lục Hương: “Xem ra con trai lớn không có hứng thú gì với những thứ này của anh, chỉ có thể bồi dưỡng em bé trong bụng này từ nhỏ thôi.”
Anh gửi gắm hi vọng rất nhiều với đứa trẻ trong bụng Lục Hương.
Mười tháng mang thai luôn là chuyện không dễ, cuối cùng Lục Hương sinh được một cô con gái, đặt tên mụ là Nữu Nữu, tên thật là Phó Uyển Phi.
Tin tức truyền về quê nhà, nhà họ Phó đều bùng nổ. Nhiều năm như vậy, trên dưới đều mong ngóng một đứa con gái. Lục Hương sinh ra, một nam một nữ vừa hay gom thành một chữ tốt, có thể nói là viên mãn.