Nữu Nữu vừa chào đời vô cùng đáng yêu, gương mặt nhỏ phấn nộn bầu bĩnh khiến người ta rất thích, phần lớn thời gian Nữu Nữu đều ngủ.
Nhưng không hề ảnh hưởng việc mọi người ngắm cô bé, mẹ Lục với Tiêu Thái Liên không rời đi khắc nào, ngay cả Nữu Nữu hơi ngáp một cái, họ cũng cảm thấy kinh hỉ đáng yêu.
Lục Hương muốn bồng con một chút cũng phải xếp hàng. Mỗi lần Nữu Nữu được bồng lên đều rất ngoan, cô bé dán vào lồng ng.ực của mẹ, phát ra tiếng ư hử đặc hữu của em bé.
Nhưng được người khác bồng thì không vui, đứa trẻ còn chưa mở mắt đã biết dẫu môi rồi.
Tiêu Thái Liên đời này chỉ mong một đứa cháu gái, nhưng liên tục toàn cháu trai, vốn không có bóng dáng cháu gái. Thấy đứa cháu út Phó Tích Niên đã mười tuổi, cuối cùng cũng thôi hi vọng!
Ai ngờ, ông trời chiếu cố bà như vậy, Nữu Nữu tới rồi! Là một em bé xinh đẹp đáng yêu, thật sự yêu thích không rời.
Cả ngày câu cửa miệng đều đổi thành: “Nữu Nữu nhà chúng ta đáng yêu nhất.”
Vẫn là cháu gái khiến người ta yêu thích, ngay cả tức giận cũng nho nhã điềm đạm, không giống thằng nhóc tinh nghịch, hễ bất mãn một cái là gào la.
Chưa tới trưa, Phó Cầm Huy đã chạy về.
Lục hương hỏi: “Sao lại về rồi?” Mấy hôm nay mỗi ngày anh đều về nhà rất sớm, bây giờ ngay cả trưa cũng về, công ty lớn như thế, sẽ không có người có ý kiến sao?
Phó Cầm Huy nói: “Ở công ty cũng không có việc gì.” Tuy nói trong nhà có mẹ ruột và mẹ vợ chăm vợ, luôn lo lắng hai người quá chăm bẳm Nữu Nữu mà ngó lơ Lục Hương, nên muốn về.
Thấy nét mặt Lục Hương vẫn ổn, cuối cùng mới yên tâm.
Anh vừa ngồi xuống, Nữu Nữu vốn ngoan ngoãn lập tức hừ hừ ra tiếng.
Tiêu Thái Liên đuổi con trai: “Con đừng ở đây nữa, một mùi từ bên ngoài vào, mau đi ra! Trẻ nhỏ mềm mỏng biết bao.”
Phó Cầm Huy cũng không giận, quay về phòng tắm một cái, thay đồ sạch sẽ mới quay lại nhìn con gái mình.
Con gái mới chào đời chỉ lớn cỡ mèo con.
Phó Cầm Huy chỉ cảm thấy một tay cũng có thể bế được, nhưng vừa tới gần Nữu Nữu, cô bé sẽ vung vẫy cánh tay, rất có tinh thần!
Tiêu Thái Liên ở bên cạnh cười: “Nữu Nữu không muốn cho con bế!”
Phó Cầm Huy có hơi ấm ức: “Nhưng con đã tắm rồi.”
“Vậy cũng không thể bế.” Tiêu Thái Liên bây giờ trở thành người phát ngôn của cháu gái rồi, trong mắt chỉ toàn là cháu gái.
…
Nữu Nữu thực sự quá xinh xắn, mỗi ngày đều sẽ được thay đồ đáng yêu, đợi sau khi đầy tháng, mỗi ngày một kiểu.
Đứa bé cũng mở mắt rồi, đôi mắt tròn vành vạnh giống như quả nho đen, cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Lục Hương cũng không nhịn được, bồng con gái tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, còn mềm mịn hơn trứng hấp.
Nữu Nữu thích mẹ, được hôn còn sẽ cười, khiến Phó Cầm Huy cũng rạo rực muốn thử.
Vừa bế tới, cô bé giống như biết biến mặt, lập tức không cười, rất nghiêm túc, còn vươn cánh tay nhỏ ra cự tuyệt cha.
Phó Cầm Huy không hề tức giận, ngược lại còn khen: “Không hổ là con gái của cha, từ nhỏ đã biết giữ khoảng cách với đàn ông.”
Lục Hương cạn lời, đây thực sự là không còn gì để khen rồi sao?
Tiêu Thái Liên từ khi biết Lục Hương mang thai, tới đây đã hơn một năm, từ sinh tới ở cữ, cả quá trình đều ở bên chăm cô.
Bây giờ có thêm một nhiệm vụ dỗ trẻ, hận không thể mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với đứa bé, cũng không nhắc chuyện trở về nữa.
Trong nhà mỗi tháng đều sẽ gọi điện thoại tới hỏi. Mẹ Lục đã sớm về rồi, bây giờ chỉ còn bà nội Tiêu Thái Liên ở đây.
Ngoài thân cận với mẹ, Nữu Nữu thân cận với bà nội nhất.
Lục Hương sợ bà nhàm chán, còn dẫn bà ra ngoài dạo, Thâm Quyến mỗi tháng đều sẽ thay đổi, nhưng Tiêu Thái Liên hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.
Bà đến chợ bán vải mua vải bông mềm mại, may đồ cho Nữu Nữu, bận vô cùng.
Lục Hương cũng thích sửa soạn cho con gái, rảnh rỗi lại thay đồ cho cô bé, mỗi lần thay đồ xong, đều có thể được bảo mẫu và Tiêu Thái Liên khen.
Nữu Nữu lớn hơn một chút đã đồng ý cho cha bồng.
Lần đầu tiên Phó Cầm Huy bồng trẻ còn là lúc Phó Tích Niên, đã cách mười năm rồi, nhưng đứa trẻ mềm mại, dán vào lồng ng.ực anh, mùi thơm sữa thật sự khiến người ta yêu thích không rời.
Nữu Nữu quá đáng yêu, có lúc thơm một cái, Nữu Nữu ư hử một tiếng, thật sự tan chảy trái tim, đời này, làm gì cho cô bé cũng đều cam tâm tình nguyện.
Bên quê nhà cũng bỏ tiền điện thoại ra gọi điện thoại, Nữu Nữu còn dỗ cả nhà hừ mấy tiếng, khiến đầu dây điện thoại bên kia liên tục kinh thán. Gửi hình đầy tháng của Nữu Nữu về khiến mọi người rất thích.
Buổi tối Lục Hương còn nói với Phó Cầm Huy: “Trên Nữu Nữu thế mà có tận mười anh trai.” Nhà họ Phó đã có bảy anh trai, còn có một anh ruột. Nhà chị hai Lục có hai con trai.
Hơn nữa các anh đều nói muốn để dành tiền tới thăm em gái út.
Nghe được tin này, Phó Tích Niên có hơi căng thẳng, cậu sủng em gái nhất, cho hai huy chương vàng mình thích nhất cho em gái rồi.
Lục Hương còn hỏi: “Trước đây không phải con muốn tặng cho mẹ sao?”
Phó Tích Niên ngại ngùng nói: “Đợi lần sau con thắng tiếp rồi tặng cho mẹ, cái này tặng cho Nữu Nữu trước.”
Nghe nói các anh đều muốn tới xem em gái, sợ em gái bị giành đi, nói: “Đừng để họ tới! Quá xa rồi, đi xe cũng rất vất vả, đúng không ạ?” Đồ keo kiệt, khiến Lục Hương cười cậu.
Phó Tích Niên bình thường vẫn rất hào phóng, nhưng đụng tới em gái một cái liền rất căng thẳng. Đây là em gái của cậu, không thể để người khác cướp đi.
Nói xong còn ôm em gái thơm một cái.
Nữu Nữu được anh trai thơm, cũng rất vui, hai đứa con chơi với nhau.
Phó Tích Niên ôm Nữu Nữu, cha và bà nội đều căng thẳng, sợ cậu làm rơi đứa bé.
Chỉ có Lục Hương không căng thẳng, con trai luyện bắn cung, tay vững nhất.
Quả nhiên sau khi bồng lên, đi một vòng khắp nơi, Lục Hương nói: “Bế không tồi, bế còn tốt hơn cha con.”
Phó Tích Niên nghe vậy liền đắc ý: “Con có phải là anh trai tốt nhất không?”
Lục Hương nói phải.
Phó Tích Niên vui cả ngày.
Theo ở bên cạnh em gái.
Buổi tối Lục Hương về phòng, phát hiện tủ đang mở, có hơi tò mò, trước đây rõ ràng cô đã đóng rồi. Đi tới xem, thế mà trong tủ giấu hai cái túi nhỏ tinh xảo xinh xắn.
Lục Hương cầm lên, vừa hay Phó Cầm Huy từ bên ngoài ôm con vào.
Lục Hương hỏi: “Sao lại bồng nó vào đây!” Con có bảo mẫu chăm, còn có bà nội và anh trai chơi cùng.
Bên cạnh vĩnh viễn không thiếu người dỗ cô bé. Con ngủ có giờ giấc, lỡ như quá giờ, đợi lát nữa sẽ lại quậy.
Phó Cầm Huy nói: “Mới lấy được cơ hội bồng Nữu Nữu.” Ngữ khí có hơi ai oán, anh tốt xấu cũng là cha, sao lần nào cũng không giành lại người khác.
Nữu Nữu quá đáng yêu, anh vốn không nhịn được.
Thấy Lục Hương nhìn thấy đồ trong tủ, Phó Cầm Huy nói: “Đây là cho em và Nữu Nữu.”
Lục Hương nghe anh nói vậy, càng thêm tò mò, mở cái hộp nhỏ ra, một cái là hải lam bảo, một cái là ngọc lục bảo, đều là bảo thạch cấp hạng đấu giá. Thời này bảo thạch vẫn chưa đắt như thế, nhưng giá trị một viên hai mươi mấy vạn.
Lục Hương nhìn cũng có hơi kinh ngạc, Phó Cầm Huy cũng khéo mua, hai món anh chọn đều là châu báu tăng giá trị. Độ thuần cao như vậy, số gam lớn nhưu vậy, để một thời gian sợ là sẽ tăng tới giá trên trời.
Anh thật sự có một chút tài vận.
Lục Hương nói: “Cái nào tặng cho em?”
Phó Cầm Huy bồng Nữu Nữu lén lút hôn Lục Hương: “Em chọn trước.”
Như vậy cũng coi như là thiên vị Lục Hương.
Lục Hương nghĩ ngợi nói: “Vẫn nên để con gái chọn trước đi, sau đó đưa hai thứ cho con gái chơi, con dùng tay chỉ vào hải lam bảo.
Cái còn lại thì thuộc về Lục Hương.
Sau đó bỏ châu báo quý giá vào trong hòm bảo hiểm.
Đợi con lớn lên rồi tặng cho cô bé.
Phó Cầm Huy nói: “Anh nhìn thấy sàn đấu giá có cái này, liền nghĩ để dành cho con gái, dù sao con gái đều thích!” Bất động sản tăng vèo vèo, tiền kiếm được căn bản không tiêu hết.
Bản thân anh chi tiêu rất ít, nghĩ rằng họ sẽ thích nên mua!
Lục Hương nói: “Vậy anh không mua cho mình sao?”
Phó Cầm Huy nói: “Anh đã có thứ tốt nhất trên đời rồi!” Nói xong lại giơ Nữu Nữu lên: “Có phải không?”
Nữu Nữu chưa từng được giơ cao, cô bé sợ hãi, òa lên khóc. Sau đó nhìn thấy Phó Cầm Huy luống cuống tay chân dỗ dành con, Lục Hương ở một bên bật cười.