“Cổ vịt đó là mua từ chỗ một ông lão, bây giờ không tìm được ông lão đó. Ngày mai sợ là không mở sạp được. Con đã nói với Cầm Huy rồi, nếu gặp ông lão thì mua về.”
Chị ba Phó nghe xong hơi lo lắng, đang nằm mơ giấc mộng phát tài mà.
Chưa ăn cổ vịt đã nghiện, tiền cũng không cho chị ta sảng khoái kiếm.
“Vậy sao các em không hỏi ông ấy ở đâu? Đáng tiếc biết bao.”
Lục Hương đáp: “lần sau nhất định sẽ hỏi.”
Tiêu Thái Liên còn tưởng là chuyện gì, thấy vậy bèn nói: “Cách dăm ba hôm bán một lần là được. Miễn cho bị người có lòng nhắm tới.”
Thời này muốn buôn bán cần phải gan dạ, mấy năm trước nữa, buôn bán là phạm pháp.
Lục Hương gật đầu.
Mấy chị dâu thấy hôm nay hết việc cũng vây lấy Lục Hương nói: “Sau này nếu còn có chuyện này, tính cho chị một phần nữa, chắc chắn chị sẽ bỏ tiền.”
Nếm được quả ngọt lần này, họ đưa tiền cũng hào phóng hơn không ít.
Lục Hương đáp: “Buôn bán cũng chưa chắc đều kiếm được tiền, có lời ắt có lỗ.”
Chị ba Phó nói: “Chúng ta đều là người một nhà, lời hay lỗ chúng ta đều chấp nhận.”
Những người khác cũng lần lượt nói phải, dù sao thì chọn mua, nấu nướng, bán hàng đều do Lục Hương đảm nhận, những người khác đều được chia tiền, việc tốt như vậy thắp đèn lồng tìm cũng không tìm được.
“Mẹ, con muốn mua một chiếc xe ba bánh.” Lục Hương nói.
Cái này còn đắt hơn xe đạp, là xe đạp bằng chân. Phía trước có thể chở người có thể chất hàng. Bất luận là bày sạp hay là dùng ở nhà đều tốt nhất.
Bây giờ họ còn phải dựa vào sức người, quá mệt, tinh lực đều dồn lên đi bộ.
Nhưng một chiếc xe đạp đã tốn ba trăm, xe ba bánh ít nhất phải hơn bốn trăm tệ. Số tiền này đối với gia đình mà nói là một con số rất lớn.
Quả nhiên Tiêu Thái Liên nghiêm mặt lại: “Con thôi nghĩ đi.”
Bà biết Lục Hương to gan, nhưng không ngờ lại to gan đến mức này.
Mới gả vào mấy ngày đã dám lên tiếng đòi một khoản tiền to như vậy.
Lục Hương biết có ngoại lực có thể tiết kiệm sức người là cách hời nhất.
“Mẹ coi như con mượn mẹ, con kiếm được tiền trả cho mẹ cả vốn lẫn lời.”
Tiêu Thái Liên có tiền.
Bốn đứa con trai trong nhà kiếm được tiền đều hầu như giao hết cho bà. Phó Cầm Huy là tốp sinh viên đại học đầu tiên, vào đại học chẳng những không tốn tiền, trường học còn chia trợ cấp.
Khi đó, anh đã bắt đầu gửi tiền về nhà, cộng thêm Tiêu Thái Liên sống tiết kiệm, tính toán chi ly, chị ba Phó từng tính, nói trong tay mẹ chồng ít nhất có hơn năm trăm.
Chị ta đã lén lút nói với Lục Hương.
Nhà họ Phó không ra riêng, nếu bình thường Lục Hương nhắc tới, nhất định sẽ khiến tất cả anh chị trong nhà phản cảm. Nhưng bây giờ mọi người đều nói giúp cô.
“Mẹ, Lục Hương cũng là vì nhà chúng ta.” Chị ba Phó nói.
Chị ấy không xén chút tiền từ chỗ khác giống như chị hai và chị ba.
Chị ấy toàn dựa vào nhịn ăn mà tiết kiệm, bây giờ Lục Hương bán đồ, có thể chia lãi cho họ, chị ấy cũng mong cô có thể làm tốt một chút.
Chị ba Phó tiếp lời: “Chứ gì nữa, tuy nói trong thôn chúng ta có vài chiếc xe đạp, nhưng còn chưa có xe ba bánh. Nếu nhà chúng ta mua, cũng để cho đám tiểu nhân kia mở mang thực lực của nhà chúng ta!”
Con người chị ta hư vinh, tới lúc đó sẽ đi tuyên truyền khắp nơi.
Chị hai cũng nói: “Mẹ, Lục Hương mỗi ngày đều phải đi bộ xa như thế, mua một chiếc đi, nhà chúng ta cũng dùng.”
Tiêu Thái Liên nhìn mấy đứa con dâu bình thường tính trên xét dưới, lúc này lại hợp sức lại, vừa tức giận lại buồn cười nói: “Các con đó.”
Sau đó nhìn ánh mắt tha thiết của Lục Hương, bà cũng mềm lòng: “Thôi, đây là nể mặt mấy chị dâu của con, cho con mượn, con phải trả.”
Lục Hương nghe xong vui sướng trong lòng, nói: “Trả, con nhất định sẽ trả.”
Sau đó Tiêu Thái Liên giả vờ tức giận nói với Phó Cầm Huy: “Cô vợ này của con, không nói năng lực kiếm tiền, tiêu tiền là đỉnh cấp. Mua thứ đắt đỏ như vậy, con đi theo lựa cho kỹ, đừng có bị bẫy.”
Phó Cầm Huy gật đầu, anh xưa nay trầm ổn đáng tin, Tiêu Thái Liên cũng có thể tin tưởng anh. Bà quay về lấy năm trăm, đều là tờ mười tệ, phía sau còn có một số tiền lẻ một tệ năm hào, đây là tiền bà tích cóp hơn nửa đời.
Sau đó Lục Hương vui vẻ đi mua xe ba bánh.
Ở thập niên 80, có thể có một chiếc xe ba bánh chở người chở vật, không khác gì có xe ô tô sau này.
Thấy Lục Hương vui vẻ đi theo Phó Cầm Huy, chị ba Phó khen: “Xem đôi vợ chồng này này, tình cảm tốt biết bao.”
Tiêu Thái Liên nói: “Các con ra ngoài đừng có nói lung tung. Kiếm tiền gì đó không thể nhắc tới một chữ.”
Chuyện tráo dâu trước kia vẫn còn chưa hoàn toàn lắng xuống, nếu họ ra ngoài quá đắc ý, nhà họ Lục còn sẽ gây sự tiếp.
Tiêu Thái Liên không yên tâm, dặn dò một lần.
Chị ba Phó vội vàng nói: “Mẹ, chuyện này không cần mẹ nói, chúng con có thể không biết sao?”
Mấy chị dâu khác cũng bày tỏ sẽ không nói ra ngoài, bà mới yên tâm.
—
Họ đến xưởng xe chọn chiếc xe ba bánh, Lục Hương chọn chiếc uy phong nhất, lớn nhất, bên trên còn thêm cái ghế ngồi, có thể chở người, cũng có thể tháo xuống chất hàng.
Cái khác bốn trăm hai, cái này bốn trăm rưỡi.
Phần lớn xe ở xưởng xe ba bánh đều là đơn vị mua, chưa từng nhận đơn mua tư nhân.
Thấy họ dùng trong gia đình, lại nói hết lời hay ý đẹp, cuối cùng vẫn làm chủ lấy rẻ cho cô mười tệ. Chiếc xe này đạp rất nhẹ, đàn ông phụ nữ đều có thể cưỡi.
Lúc đi về, Phó Cầm Huy chở Lục Hương. Thôn Đại Vũ chưa từng có xe ba bánh, chiếc của họ là chiếc đầu tiên.
Vừa vào thôn đã bị mọi người đuổi theo nhìn.
“Dô, mua xe rồi?”
“Ngồi lên có cảm giác gì?”
Lục Hương mỉm cười nói: “Ngồi lên rất thoải mái.”
Mọi người nghe xong đều ngưỡng mộ, họ về thẳng nhà họ Phó, mấy anh trai làm đồng về, nhìn thấy xe, ai cũng muốn cưỡi một vòng. Mấy chị dâu luân phiên ngồi.
Người xung quanh cũng muốn ngồi nhưng ngại.
Rất nhiều người đều biết nhà họ Phó cưới vợ đã cho nhà Lục Hương ba trăm tệ. Mới qua một thời gian ngắn, bây giờ lại mua xe. Nhà họ Phó không phải giàu có bình thường!
Thấy Lục Chiêu Đệ ra ngoài gánh nước, có người thích gây sự trực tiếp nói: “Cô xem em gái Lục Hương của cô bây giờ tốt nhường nào. Gả tới không cần ra đồng làm việc đã đành, nhà họ Phó còn mua xe ba bánh cho, ngồi lên uy phong lắm! Lúc đầu sao cô lại nghĩ không thông như vậy, nếu không người ngồi trên xe chính là cô.”
Sắc mặt Lục Chiêu Đệ đỏ trắng từng đợt, nói: “Tôi không thèm.”
Người bên cạnh thấy cô ta tức giận, cũng không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười nhạo cô ta.
Từ sau khi trọng sinh, trong lòng Lục Chiêu Đệ vẫn luôn cao ngạo.Sau này cô ta sẽ kết hôn với người thành phố, tiền cầm trong tay tận mấy vạn, nói ra dọa chết họ, cũng chỉ có người nông thôn kiến thức hạn hẹp, thấy một chiếc xe ba bánh mấy trăm tệ đã ngưỡng mộ muốn chết.
Vốn dĩ nhà họ Lục cũng được coi là gia đình vẻ vang trong thôn, từ sau chuyện tráo dâu xảy ra, rất nhiều người đều ở sau lưng lén lút chê cười họ, khiến cho gia đình luôn có một cảm giác ngạt thở.
Bà nội Lục nhìn thấy Lục Chiêu Đệ liền tỏ thái độ: “Sao bây giờ mới về, lại ra ngoài đàn đướm nữa. Con gái nhà ai lười giống như mày, ngay cả lửa cũng không nhóm, gà cũng không cho ăn. Một con nhỏ nông thôn còn tưởng mình là đại tiểu thư.”
Lục Chiêu Đệ bị chửi tới mức sắc mặt rất khó coi, nói: “Bà nội, con chưa từng nghĩ một khắc nào, vẫn luôn làm việc.”
Ngược lại là em trai cô ta, không làm gì chỉ nằm ở nhà. Bà nội cô ta trọng nam khinh nữ, làm lơ hành vi của cháu trai, cả ngày gây sự mắng mỏ cô ta.
Bà nội Lục nói: “Nếu không phải mày, nhà chúng ta cũng sẽ không mất mặt như vậy. Mày với mẹ mày đều không phải thứ tốt gì. Bây giờ công việc tốt của con trai tao cũng mất, tao cứ chửi hai chúng mày đấy. Mông to cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, mày thì hay, coi thường Phó Cầm Huy, kết quả mình chẳng là cái thá gì!”
Mồm miệng của bà nội Lục rất lưu loát, bà ta chỉ cần một cái miệng đã có thể oanh tạc tứ phương.
Trong lòng Lục Chiêu Đệ giống như có một đống lửa cháy lớn, có thể thiêu mình và cái nhà này thành tro bất cứ lúc nào.
Cưỡng ép phẫn hận trong lòng, nhưng ép quá mạnh, tim cũng không thoải mái.
Bà nội Lục nói: “Ngày mai gọi bà mối Vương tới, sắp xếp cho mày xem mắt.”
Trước đây Lục Chiêu Đệ được rất nhiều người muốn cưới về. Nhưng từ sau khi chuyện tráo dâu xảy ra, không còn ai nhắc tới nữa.
Bà nội Lục còn nhớ nhung tổn thất ba trăm tệ đó, muốn mau chóng gả Lục Chiêu Đệ đi. Cháu gái ở trong mắt bà ta đều như nhau, sớm muộn sẽ kết hôn, kết hôn với ai đều như nhau.
Lửa giận trong lòng Lục Chiêu Đệ không áp chế được, nói: “Rốt cuộc con có phải là cháu gái ruột không, ở trong mắt bà chỉ có tiền sao?”
Nói xong hất cửa bỏ đi!
Điều kiện của đàn ông trong thôn đều như vậy, cũng chỉ có Phó Cầm Huy ưu việt, nhưng cô ta còn chẳng gả.
Có cảm xúc so đo khó hiểu với Lục Hương, bất luận gả cho ai, không thể kém hơn Phó Cầm Huy, nếu không trong thôn sẽ cười nhạo cô ta tới chết.
Sau khi chạy ra ngoài, Lục Chiêu Đệ nhìn thấy một đám người phía xa, biết ngay những người đó đều là ngưỡng mộ nhà họ Phó mua xe ba bánh.
Tình hình này của nhà họ Lục, bà nội Lục lại muốn gả cô ta đi, còn chi bằng dứt khoát đi tìm Lý Dục Tài nối tiếp tiền duyên. Đề phòng bà nội Lục đính hôn, cô ta không tiện đào hôn lần hai.
Cũng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí, không nói tiếng nào với cha mẹ, trực tiếp vào huyện thành.