Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 29

Chuyện Lục Chiêu Đệ hất cửa đi này khiến bà nội Lục tức chết, đợi khi cha mẹ cô ta về, bà ta hung hăng chửi một trận.

Cha mẹ của cô ta cũng không quá để tâm, nhưng cho tới khi trời tối, người cũng chưa về. Họ lập tức phát giác không đúng.

Một cô gái lớn như vậy có thể đi đâu?

Vội vàng đi tìm trưởng thôn.

Trưởng thôn đã cởi áo định đi ngủ rồi. Vừa nghe nói Lục Chiêu Đệ chạy ra ngoài mất tích, khá nghiêm trọng.

Xung quanh được núi bao bọc, trên núi có sói hoang, dưới núi có lưu manh. Nếu lỡ sa bước, đời này coi như hủy.

Trưởng thôn cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng loa lớn khẩn cấp trong thôn, gọi tất cả mọi người ra ngoài tìm người.

Thôn Đại Vũ bình thường đấu đá nhau, nhưng gặp phải chuyện lớn đều rất đồng lòng.

Rất nhanh cả thôn đều được huy động.

Ngay cả Lục Hương cũng bị gọi dậy. Mặc đồ đến khu đất trống ở cổng thôn, đợi trưởng thôn chỉ huy.

Lúc họ tới, bác gái Lục khóc lóc ngồi trên đất duỗi thẳng chân: “Chiêu Đệ nhà tôi, Chiêu Đệ đáng thương của tôi.”

Nước mắt rơi ào ào xuống.

Phụ nữ trong thôn nói: “Chiêu Đệ mất tích bao lâu rồi, mấy người có nói gì không?”

Từ khi bị cảnh sát tìm tới khiến công việc của chồng mình đi tong, bác gái Lục không còn địa vị gì ở nhà.

Chồng đánh, mẹ chồng chửi, chịu không ít uất ức. Bây giờ con gái mất tích, mượn cơ hội này ra sức phát tác: “Đều là mẹ chồng tôi chửi nó. Con gái lớn rồi, đâu thể nói suồng sả như vậy chứ.”

Mọi người đều biết tính nết của bà nội Lục.

Lúc này, bà nội Lục nói: “Tôi chỉ nói nó vài câu, ai biết tính tình nó như thế, còn nói tôi một trận.”

Người xung quanh đều nói: “Lục Chiêu Đệ có thể đi đâu chứ, từ nhỏ tới lớn, nó đều chưa từng đi xa nhà.”

Chị ba Phó ở bên cạnh nhanh miệng nói: “Không phải là nhảy sông chứ.”

Gần chỗ họ có một con sông, mọi người đều đến bờ sông giặt quần áo. Nơi sâu nhất cũng phải ba bốn mét, trước đây từng có không ít người chết đuối khi bơi trong sông.

Trong lòng người xung quanh cũng hoảng!

Bác gái Lục nghe vậy, bịch một cái, ngất xỉu.

Tuy bác trai không thích Lục Chiêu Đệ nhưng đó cũng là con gái ruột của ông ta, tay cũng run lên.

Bà nội Lục bị dọa khóc, vừa nãy còn nghĩ chưa biết chừng Lục Chiêu Đệ trốn ở đâu đó hù dọa bà ta, vừa nghĩ tới khả năng này, bà ta cũng sợ.

Nếu Lục Chiêu Đệ thật sự nghĩ không thông thì tiêu rồi.

Trưởng thôn nói: “Đi lấy đèn pin ở ủy ban thôn tới, đàn ông lên núi tìm, phụ nữ tìm bên sông. Bất luận là ai phát hiện chứng cứ đều phải nhanh chóng quay lại báo cáo cho tôi. Nếu vẫn không tìm được, ngày mai tôi vào đồn công an huyện báo án.”

Tất cả mọi người giải tán, vội vã đi tìm Lục Chiêu Đệ.

Nhưng cô ta lúc này lại đang gõ cửa nhà Lý Dục Tài, cô ta quyết tâm không về thôn, hận không thể tự quyết định kết hôn ngay hôm nay.

Người mất tích không phải chuyện nhỏ.

Cho dù bình thường không có quan hệ tốt với nhà họ Lục nhưng bây giờ đều ra ngoài tìm người giúp.

Trưởng thôn dẫn đội cầm đèn pin lên núi, đêm tối trên núi vô cùng nguy hiểm, nhưng họ cũng không quan tâm nhiều đến thế.

Chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn cũng bắt đầu tổ chức mọi người tìm trong thôn.

Bác gái Lục khóc tới khàn giọng, thím tốt bụng trong thôn dìu bà ta đến ủy ban thôn, còn pha chút nước đường đỏ, nói: “Không sao, nhất định có thể tìm được nó. Cô không thể ngã xuống, đứa nhỏ Chiêu Đệ đó hiếu thuận nhường nào, nếu nhìn thấy cô như vậy, trong lòng sẽ rất khó chịu.”

Hội phụ nữ tìm ròng rã hai tiếng trong thôn, đều bắt đầu tổ chức nhân thủ xuống sông tìm. Nhưng vẫn không tìm được.

“Vậy có thể đi đâu chứ?”

Đã quá nửa đêm, tất cả mọi người đều chen chúc trên mảnh đất ngoài ủy ban thôn, mệt muốn chết, ai cũng hoặc đứng hoặc ngồi ở đó.

Trưởng thôn dẫn một đội quay về. Hơi lạnh trong đêm trên núi lại cực kỳ lạnh lẽo.

Ủy ban thôn nấu nước nóng, đổ từng bát lại từng bát, mọi người đều tới lấy nước nóng cho người nhà mình.

Lục Hương lấy một bát cho Phó Cầm Huy đã lên núi, sương trên núi đã thấm ướt quần áo trên người anh.

Người nhà họ Lục nhìn thấy trưởng thôn quay về, đứng hết dậy, dùng ánh mắt mong chờ nhìn ông ta.

Trưởng thôn nói: “Không tìm được.”

Họ ở trên núi tìm kỹ một vòng lớn. Một người trong đó còn bị rắn cắn một cái, may mà rắn không có độc, nếu không sẽ phải tổn thất thêm một người, chỉ đành quay về.

Bà nội Lục cũng khóc, nói: “Con nhãi đáng chết này, tôi chỉ nói một câu, làm như tôi làm gì nó vậy. Ai chưa từng giáo huấn con cháu, đứa nào cũng giống nó thì xong.”

Sau khi phạm sai lầm, bác gái Lục không dám nói chuyện to tiếng với bà nội Lục. Hôm nay lại nổi quạu, hung hăng nói: “Mẹ nào có nói một câu, mẹ là nói đay nói nghiến, ai có thể chịu nổi? Lục Chiêu Đệ hầu hạ mẹ thời gian dài như vậy vẫn hầu hạ sai rồi? Mẹ lấy dây thừng siết cổ tôi chết cho rồi.”

Bác trai Lục nói: “Được rồi, đều bớt nói vài câu.”

Bà nội Lục hết lần này tới lần khác bị khiêu khích uy nghiêm, nói: “Nếu nó không về, tôi đền mạng cho nó.”

Bên này ầm ĩ không thể dàn xếp.

Trưởng thôn nói: “Các người bớt nóng đi, nói không chừng đứa trẻ này tới nhà cậu hoặc cô nó ở ngoài thôn. Sắc trời đã tối, quay về nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến chỗ họ hàng hỏi thử, nếu vẫn không có, chúng ta tới đồn công an báo án.”

Trưởng thôn nói vậy, người nhà họ Lục mới thôi, ai cũng khóc lóc quay về.

Không phải họ quá nhát gan, quanh năm người trong thôn đều nghe nói có kẻ buôn người, lừa phụ nữ vào trong núi bán.

Mấy năm trước, thôn hàng xóm đã có một người. Những năm qua đều không tìm về được, cha mẹ đều khóc tới mù mắt.

Thời này tin tức không thôn, nếu mất tích thì không làm gì được nữa.

Lục Hương theo về nhà, đã qua giờ ngủ bình thường, ngược lại cô không ngủ được.

Quay về nằm trên giường trở qua trở lại, khiến Phó Cầm Huy cũng mất ngủ.

Anh dùng tay ấn giữ Lục Hương, hai người cùng giường chung gối lâu như vậy, vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật, cô không dám động đậy.

Phó Cầm Huy ghé tới: “Đang nghĩ gì?”

Lục Hương nói: “Chị ta có thể đi đâu chứ?”

Người khác không biết, nhưng Lục Hương biết Lục Chiêu Đệ là người trọng sinh. Kiếp trước cô ta và Lý Dục Tài sống hạnh phúc mỹ mãn, lúc này có lẽ ở chỗ anh ta.

Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể nào, thôn Đại Vũ khá bảo thủ.

Đối với con gái mà nói, danh tiết vô cùng quan trọng.

Quan trọng nhất là kiếp này Lý Dục Tài và Lục Chiêu Đệ vẫn chưa quen biết, cô ta không thể nào tùy tiện bắt chuyện.

Phó Cầm Huy nói: “Ngủ đi.” Đã bận rộn suốt nửa đêm rồi.

Lục Hương nhanh chóng nhắm mắt lại.

Thật sự giống như Lục Hương dự liệu, Lục Chiêu Đệ đang ở nhà họ Lý, nói với Lý Dục Tài cô ta chịu sự độc hại của bà nội Lục, nói muốn tự sát!

Lý Dục Tài với ông nội sống trong căn nhà kiểu tây ở huyện, có thêm một người phụ nữ vô cùng bất tiện, thấy cô ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Lý Dục Tài cũng không biết xử lý thế nào mới tốt.

“Hay là tôi dẫn cô đi báo cảnh sát.”

Anh ta không muốn dây vào chuyện này.

Cô ta nói: “Tôi không thể đi, bà nội tôi biết sẽ đánh chết tôi.” Nói xong liền khóc lóc nhào vào lòng Lý Dục Tài.

Lý Dục Tài giật mình tránh ra phía sau. Lục Chiêu Đệ nhào vào khoảng không, còn trẹo cổ chân đau nhói.

Lục Chiêu Đệ bực bội vì anh ta không hiểu phong tình.

Anh ta đen mặt nói: “Cô Lục, nam nữ thụ thụ bất thân. Cô đừng như vậy. Lỡ như bị ông nội tôi nhìn thấy sẽ không giải thích rõ được.”

Trước đây có chút hiểu lầm, ông nội anh ta còn từng nói sẽ định thân cho anh ta và Lục Chiêu Đệ, nhưng bây giờ là thời đại mới, coi trọng nguyện vọng của cá nhân. Ông nội anh ta cũng chỉ hỏi thử ý kiến của anh ta.

Anh ta có chút hảo cảm tự nhiên đối với người làm chuyện tốt.

Nhưng không ngờ chuyện đó đó không phải Lục Chiêu Đệ làm, cô ta quy công lao lên người mình, loại hành vi này tạo nên bóng ma sâu sắc cho anh ta.

Vừa nãy mở cửa ra, cô ta liền đi vào, sau đó bắt đầu khóc lóc bù loa.

Lý Dục Tài chưa từng thấy có cô gái nào nhào lên người đàn ông. Bây giờ hồi thần lại, đột nhiên nghĩ tới một nghi điểm lớn: “Sao cô lại tìm tới đây?”

Bình Luận (0)
Comment