Hôm qua nhà họ Phó mới hớn hở cưới cô dâu về nhà, hôm nay liền loạn lên.
Anh ba Phó nhìn Lục Hương một lúc, cảm thấy người trong thôn nói cũng không hoàn toàn đúng, đều nói Lục Hương là mỹ nhân đầu gỗ, cộng thêm có cha mẹ thành thật tới mức hèn nhát như thế, dĩ nhiên không có mong đợi gì với đứa con mà nhà họ nuôi ra.
Nhưng Lục Hương này cũng đủ bản lĩnh, mấy câu nói đã khiến mẹ anh ấy chuyển mũi dùi khỏi người cô, mọi người đều đang tức giận, vẫn chưa chú ý tới điểm này.
Cả nhà họ lũ lượt đến nhà họ Lục.
Trên đường, vô số người nhìn thấy đều lấy làm lạ, nói: “Bà Phó, đây là sao vậy?”
Hôm qua còn hớn hở cưới hỏi, hôm nay sau lại tức giận thành thế này?
Tiêu Thái Liên căn bản không màng nói chuyện với người khác, cảm thấy giống như một cái pháo hoa sẽ nổ ra bất cứ lúc nào, anh ba Phó với Phó Cầm Huy hai thanh niên khỏe khoắn sợ mẹ họ chịu ấm ức, cũng đi theo.
Phó Cầm Huy là người danh giá trong thôn, nhưng anh không sợ chuyện, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng cũng tức giận không nói nên lời.
Người của thôn Đại Vũ vừa thấy họ như vậy, vội vàng đi theo tới, nói: “Làm sao vậy?”
Sau đó có người tinh mắt nhanh chóng phát hiện dị thường: “Ể, sao Lục Hương lại ở cùng với họ?”
Được anh ta nhắc nhở như vậy, người bên cạnh vội vàng nói: “Lục Chiêu Đệ đâu?”
Trong lúc nói chuyện, họ đã tới cổng nhà họ Lục, người nhà họ Lục làm chuyện đổi cô dâu đã sớm nghĩ tới việc nhà họ Phó sẽ không để yên, đã sớm chuẩn bị xong.
Bà nội Lục một đầu tóc bạc nhưng vẫn rất minh mẫn khỏe mạnh, thấy nhà họ Phó tức giận đùng đùng, bà ta rào trước nói: “Con nhỏ chết tiệt, mày làm ra chuyện bại hoại gia môn như vậy.” Nói xong giơ tay muốn đánh, lực chú ý của mọi người đều đặt lên người Lục Hương.
Nếu không xuyên sách, Lục Hương chính là cô nhóc vừa mới thành niên, vốn là giúp người trong nhà làm loại chuyện vô sỉ này, nào ngờ được bà Lục căn bản không quan tâm đứa cháu gái là cô, trực tiếp đâm sau lưng một dao.
Xung quanh đã tụ tập không ít thôn dân hóng náo nhiệt, bà ta quát như vậy, rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Tiêu Thái Liên không ở yên được nữa, nếu nhà họ Lục biến Lục Hương thành dâm phụ bà ta mặc kệ, nhưng nếu liên lụy tới đứa con trai bà ta thương yêu nhất, biến anh thành gian phu, bà ta sẽ không để yên.
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Bà Lục, có phải bà thấy nhà họ Phó tôi dễ ức hiếp không, tôi đưa cho các người ba trăm tệ tiền sính lễ, là sính lễ cao nhất trong thôn, đã nói là cưới Lục Chiêu Đệ, bà thì giỏi rồi, phủ khăn voan đưa Lục Hương tới, có ai làm như bà không?”
Bác gái Lục nói: “Chúng tôi đều bị con nhỏ Lục Hương này lừa, ai ngờ con nhỏ chết tiệt này lại to gan như vậy.” Nói xong, vừa khóc vừa giậm chân trong sân.
Lục hương đối mặt với loại chỉ trích này, cao giọng nói: “Bác gái trên đầu ba thước có thần linh, rõ ràng là bác nói chị Chiêu Đệ có người mình thích, xin con gả thay. Con không đồng ý, bà nội liền lấy cha mẹ con ra đàn áp con. Vốn là giúp người mới đồng ý chuyện này. Bây giờ bác môi đỏ răng trắng, đẩy hết trách nhiệm lên người con.”
Lục Hương nói năng dứt khoát lưu loát, nhanh chóng giải thích rõ sự việc, căn bản không hề hoảng hốt khi gặp chuyện.
Bác gái Lục với bà nội Lục đều sững người, cha mẹ cô đều miệng kín như bưng, trông Lục Hương bình thường ít nói, tưởng là một người dễ thao túng, ai biết nói chuyện lưu loát như vậy.
Người trong thôn đều chấn kinh, nhà họ Lục này lớn gan quá, chuyện thế gả trước đây căn bản chưa từng nghe qua, đều là người trong một thôn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, đây là muốn làm gì? Hơn nữa, Phó Cầm Huy có điều kiện tốt cỡ nào chứ!
Người ta là sinh viên, đều có cơ hội ở lại thành phố lớn, nếu không phải mẹ anh Tiêu Thái Liên một lòng muốn con trai về, nói không chừng anh đã là người thành phố rồi.
Cả bầy thanh niên trong thôn cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Phó Cầm Huy.
Bà nội Lục vốn nghĩ để con nhỏ Lục Hương này hóa giải, người ngoài ức hiếp cô cũng thôi, Lục Hương thế mà lại dám chống đối với bà ta, giận không chỗ phát tiết.
Bà nội Lục tức giận nói: “Cái thứ đê tiện, ngay cả bác gái mày cũng dám nói, giáo dưỡng nhiều năm như vậy đều học vào bụng chó rồi?”
Bác gái Lục nói: “Mày ngoài miệng nói nghe hay lắm, còn không phải ngoan ngoãn gả tới, nhặt hời một người chồng cao quý, ghê gớm quá, bay lên cao ngay cả bà với bác gái mày cũng dám oán.”
Người ở thôn Đại Vũ nghe tin đều chạy tới đây, nhiều năm như vậy đều chưa từng thấy tin tức chấn động như vậy.
Hai chị em giành một người đàn ông, chuyện xảy ra quanh mình còn đặc sắc hơn xem ti vi.
Cha mẹ của Lục Hương nghe tin lập tức chạy tới nói: “Sao vậy?”
Bà nội Lục vừa nãy muốn đánh Lục Hương nhưng lại bị Lục Hương lanh lẹ tránh được. Bà nội Lục tức không thể tả, thấy con trai và con dâu hèn nhát, muốn phát tiết cơn giận vừa nãy lên người họ, nói: “Cái thứ tạo nghiệt, sinh ra một con nhỏ không biết liêm sỉ như vậy.”
Mẹ Lục với cha Lục đều sững người, hai người vốn dĩ là người thành thật tới cực điểm, ngay cả cãi nhau cũng không biết, bây giờ oan khuất to lớn rơi lên người họ, một bụng lời muốn nói nhưng lại giống như mắc nghẹn, không nói được câu nào.
Hai vợ chồng giống như bị bà nội Lục chửi cho ngốc người.
Người trong thôn đều chỉ chỉ trỏ trỏ: “Bình thường thấy con nhỏ Lục Hương này rất hiền lành, không ngờ lại tâm kế sâu như vậy?”
“Chứ gì nữa, rất biết chọn, trèo cao.”
“Tôi nói này, không tìm mối ngon, ai lại tìm mối dở?”
“Vậy cũng không nên cướp nhân duyên của chị gái.”
“Đúng vậy, quá không biết điều.”
Tuy Lục Hương ra sức phản bác, nhưng mọi người đều không tin, nhà họ Lục lại không điên, bỏ lỡ đứa con rể tốt như vậy?
Vô thức cảm thấy là Lục Hương có vấn đề.
“Cho dù ép cô kết hôn, còn có thể ép cô đội khăn voan, còn không phải mình tự nguyện?”
“Mẹ ơi, con nhỏ bé tí tuổi đầu đã ranh mãnh như vậy?”
Bà nội Lưu chửi càng hung, càng chứng tỏ họ có lý.
Lục Hương nói: “Tôi thề với trời, lời tôi vừa nói câu nào cũng là thật, nếu có một câu giả dối, tuyệt tử tuyệt tôn, bà, bác gái, các người dám thề không?”
Người trong thôn đều có hơi mê tín, vừa nghe Lục Hương buông lời nặng nề như vậy, lập tức nghiền ngẫm lại lời cô vừa mới nói, càng nghĩ càng kinh ngạc.
“Hai người các người còn có thể để một đứa nhỏ hù dọa?” Người hơn nửa thôn đều ra, vây lại ríu ra ríu rít, trong đám người có người hưởng ứng.
Bà nội Lục và bác gái Lục vô cùng căm hận trong lòng, họ sẽ không tự nguyền rủa mình, không chịu thề độc, chửi Lục Hương tới chết.
Bà nội Lục với bác gái Lục kẻ xướng người ca, muốn dẫn lửa lên người Lục Hương, ai ngờ nhà họ Phó lạnh lùng nhìn không nói gì, dù sao bà nội Lục cũng là người dày dặn kinh nghiệm, mí mắt giật mạnh, luôn cảm thấy có gì đó sắp tuột khỏi tầm khống chế của bà ta.