Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 4

Lục Hương nói: “Lục Chiêu Đệ đâu? Vì sao chuyện lớn như vậy mà chị ta không ra?”

Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên người cô.

Tiếng bàn tán của người xung quanh không ngừng vang bên tai: “Phải, bên ngoài đã ồn ào tới thế này, Lục Chiêu Đệ đâu? Cha của cô ta Lục Đại Hải đâu?”

Bác gái Lục hận không thể xé miệng Lục Hương tại đây, vốn dĩ mọi người đều quên chuyện này rồi.

Nhưng cô lại nhắc tới chuyện này, vốn dĩ bà ta đã nghĩ xong kế sách vạn toàn, trực tiếp hất nồi đi, ai ngờ nhà họ Phó vốn không quan tâm tới Lục Hương, ngược lại câu nào cũng bày tỏ thái độ đang ép họ.

Trên trán bác gái Lục toát mồ hôi.

Tiêu Thái Hương nói: “Tìm trụ cột nhà các người tới, các người có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ức hiếp mẹ góa con côi chúng tôi, một mình tôi nuôi lớn bốn đứa con dễ dàng sao? Đừng hòng coi tôi là hồng mềm mà x.oa nắn.” Vừa nói vừa tức, nước mắt không nhịn được chảy ào ào xuống.

Phó Cầm Huy thấy mẹ tức đến mức này, hảo cảm đối với nhà họ Lục giảm xuống thấp nhất, lạnh mặt nói: “Các người hiếp người quá đáng rồi.”

Anh ba Phó cũng nói: “Đúng vậy, coi tôi là đồ ngốc mà đùa giỡn à? Gọi người đàn ông của các người ra, tôi không đánh phụ nữ.” Câu nói này mang theo tùy ý muốn động thủ.

Vốn dĩ mọi người đều đang xem kịch, nhưng ầm ĩ thành thế này, ai cũng không thể ngó lơ được, có người nói: “Mau, đi mời trưởng thôn tới.” Chỗ họ dân phong dũng mãnh, nếu đánh nhau, danh hiệu thôn tiên tiến năm nay sẽ mất.

Mới đầu, mọi người còn thật sự cho rằng là Lục Hương tính kế, nhưng nghe thấy những lời Lục Hương nói, có lễ có tiết, không khỏi cũng hơi nghi hoặc.

Trước đây không ngờ Lục Hương lại có gan này, cha mẹ cô đều không dám tranh cãi với bà nội Lục, nhưng cô thì câu nào cũng lợi hại.

Hàng xóm nhà họ Phó – thím Lưu nói: “Sáng nay tôi còn thấy Lục Chiêu Đệ đến bờ sông giặt quần áo, hướng về là nhà họ Lục.”

“Hây, chuyện này thú vị nha?”

Mọi người được người ta nhắc nhở như vậy khiến chuyện này càng khó bề phân biệt phải trái.

Lục Hương thế gả, rốt cuộc nhà họ Lục có biết chuyện không?

Qua một lúc, trưởng thôn Vương tới, bên cạnh còn có anh hai Phó, nói: “Ầm ĩ thành thế này còn ra cái gì nữa, vào nhà nói.” Người trong thôn quan tâm mặt mũi, càng huống hồ chuyện này liên quan tới người hai gia đình.

Nhưng Tiêu Thái Liên không đi, nói: “Cứ nói ở đây, tôi muốn xem xem nhà họ Lục có thể nói ra hoa ra khoai gì.”

Bà nội Lục thấy trưởng thôn tới, nói: “Một bà già như tôi cũng không biết, bây giờ ầm ĩ thành thế này, tôi còn có mặt mũi nào sống nữa?”

Khóe miệng bác gái Lục giật một cái, bà già này rất biết hất nồi, một câu không biết chuyện liền đẩy chuyện hết lên người bà ta.

Không phải chỉ là hất nồi sao, bác gái Lục theo lối cũ nói: “Con nhỏ này làm ra chuyện mất mặt này, tôi không phải cha mẹ ruột của nó, tôi cũng không quản được.”

Cha mẹ của Lục Hương đều là người thành thật, dùi đâm lên người cũng không nói một tiếng, nhưng thành thật không phải lý do để người khác ức hiếp.

Lục Hương là người xuyên việt tới, khoảnh khắc này lại có lửa giận không tên bùng cháy ngất trời, dựa vào đâu người thành thật sẽ bị ức hiếp?

Lục Hương nói: “Trưởng thôn, là họ tìm cha mẹ tôi nói Lục Chiêu Đệ đã thích người khác, bảo tôi gả tới. Cha tôi bảo họ nói rõ ràng ra, họ còn chửi cha tôi một trận. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, tôi coi họ là trưởng bối, họ coi tôi là súc sinh! Ở trước mặt nhiều người như vậy, phá hoại danh tiếng của tôi, Lục Hương tôi cho dù độc thân cả đời thì thế nào.”

Lục Hương dừng một chút, lại nói: “Các người không cho tôi sống, vậy mọi người đều đừng sống nữa.” Nói xong trực tiếp lao về phía bác gái Lục.

Bác gái Lục không có chuẩn bị, bị Lục Hương đụng một cái, tim và phế quản đều đau.

“Con nhỏ chết tiệt, mày còn dám đánh người.” Nói xong liền muốn nắm tóc của cô, bác gái Lục đã hơn bốn mươi, lại là người làm việc, Lục Hương nào phải đối thủ của bà ta?

Hành động này của Lục Hương khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, vốn dĩ người hai nhà đã mang lửa giận, hành động này của Lục Hương giống như châm ngòi dẫn lửa. Tiêu Thái Liên cũng xông tới, người nhà họ Phó sợ mẹ mình chịu thiệt cũng lần lượt tới giúp.

Nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn.

Phó Cầm Huy vô thức nhìn Lục Hương trong đám người, bà nội Lục đang nhe răng múa vuốt muốn đánh cô. Nhưng tuy tố chất cơ thể của Lục Hương không ổn, nhưng cô rất linh hoạt, chẳng những không để bà ta đánh, còn hung hăng véo bà nội cô một cái.

Trưởng thôn Vương ở bên này đâu thể để những người này làm bậy, nói: “Không được đánh nữa.”

Ông ấy quát lên nhưng không có ích gì.

Trưởng thôn Vương trực tiếp xông tới dùng võ lực tách đám phụ nữ đang đánh nhau ra.

Hai đứa con trai nhà họ Phó không lên, hai người họ là nam đồng chí, dĩ nhiên không thể đánh nhau với phụ nữ, nhưng mắt vẫn luôn nhìn theo người nhà.

Nhìn đánh cả buổi, không có bị thiệt, mới giống như khán giả đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Nhìn trên tay Tiêu Thái Liên nắm một mớ tóc của bác gái Lục.

Bác gái Lục chưa từng chịu ấm ức như thế này, lập tức ngồi phịch mông xuống đất, khóc hu hu.

Lục Hương đứng trước mặt cha mẹ mình, vừa nãy nhân lúc hỗn loạn giẫm chân của bác gái Lục, nhưng quay đầu vừa thấy trên tay mẹ cô không biết khi nào bị người ta cào ra một đường máu dài, máu nóng lại chảy thẳng lên đầu.

Nếu không phải trưởng thôn đứng ra ngăn cản, cô hận không thể cho bác gái cả miệng toàn là phân kia hai cái bạt tai.

Lục Hương tức tới mức lồng ng.ực phập phồng.

Bà nội Lục với bác gái Lục tức chết, trước đây chỉ có họ ức hiếp người khác, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ.

Nhìn Lục Hương giống như con chuột nhỏ cầm dao, đẩy họ vào lốc xoáy như thế này, ánh mắt Lục Hương đang bốc lửa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Trưởng thôn Vương bình thường thích mang gương mặt vô cùng nghiêm túc. Bây giờ lên cơn giận dữ nói: “Không ra thể thống gì, ở trước mặt nhiều người như vậy đánh nhau, không có tổ chức, không có kỷ luật.”

Phó Cầm Huy có lễ có tiết nói: “Trưởng thôn, chuyện này là người nhà họ Lục quá không biết điều.”

Trưởng thôn Vương nói: “Trong thôn chưa từng có chuyện tráo dâu, vợ anh Lục, chị nói trước, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bác gái Lục nói: “Chính là con nhỏ chết tiệt này nhìn trúng Phó Cầm Huy, giành nhân duyên của con gái tôi. Bây giờ còn dám tới nhà, phi, hạ tiện bẩm sinh.”

Lục Hương tức giận nói: “Cái miệng hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen, mắt của mọi người đều rất sáng, cha mẹ tôi xưa nay sợ các người, bình thường thấy các người giống như chuột thấy mèo, nào dám giành nhân duyên tốt của các người, rõ ràng chính là các người đang tính kế. Sáng nay Lục Chiêu Đệ còn về nhà, bà còn dám chối?”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu bà không chịu nói thật, chúng tôi sẽ đưa lên quan.” Lão bách tính đều sợ gặp quan, nhưng Phó Cầm Huy là sinh viên, thế giới quan rộng mở. Đối phương quấy rối, sự kiên nhẫn của anh đã dùng hết rồi.

Phó Cầm Huy dứt lời, chị ba Phó ở bên cạnh hùa theo nói: “Đúng, đưa lên quan, để tất cả mọi người biết chuyện xấu này của các người.”

Chị ta là người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn, nếu bọn họ đã không ăn mềm, vậy thì cho cứng.

Bà nội Lục với bác gái Lục vừa nãy còn oán trách Lục Hương, bây giờ vừa nghe nói chuyện làm lớn đến mức sắp đưa lên quan, trong mắt cũng có chút sợ hãi.

Trưởng thôn Vương đứng giữa điều giải nói: “Chút chuyện này nào cần phải đưa lên quan.”

Ông ấy ngừng một chút rồi nói: “Bình tĩnh lại trước đã, xảy ra chuyện, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.”

Tiêu Thái Liên nói: “Lục Chiêu Đệ đâu? Hôm nay tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cô ta cũng không ra?”

Chị ba Phó nghe mẹ chồng nói vậy, lập tức hăng hái: “Bây giờ con đi tìm cô ta.” Nói xong trực tiếp dẫn mấy chị dâu có quan hệ tốt, cùng vào nhà họ Lục tìm người.

Nhà họ Lục đã sớm chia nhà, bà nội Lục sống cùng với cha mẹ Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lục Chiêu Đệ đang giả vờ ngủ trong nhà.

Hai chị dâu hiền lành bên cạnh còn tưởng cô ta bị bệnh: “Chiêu Đệ, làm sao vậy?”

Trong tính tình của chị ba Phó mang theo chút lỗ mãng, trào phúng nói: “Cô cũng thật ung dung, bên ngoài đã ầm ĩ tới như thế, cô còn ngủ.” Nói xong kéo cô ta xuống đất.

Lục Chiêu Đệ đâu còn giả vờ được nữa, “lờ mờ” mở mắt ra, nói chuyện cũng có chút hữu khí vô lực: “Chị ba, em…em bệnh rồi…”

Bình Luận (0)
Comment