Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 43

Sau đó Lục Hương nói chuyện bà nội sắp xếp thế gả cho chị ấy nghe.

Chuyện này người trong thôn đều biết, cũng không giấu được.

Lục Ngọc nghe xong, tức nổi đóa: “Cha chúng ta là con ruột của bà sao, em xem xem chuyện bà ấy làm đều là chuyện gì.”

Chị cả nằm bệnh viện sống chết chưa rõ, chị hai gả cho một người què, may mà nhà chồng thương chị ấy, anh chị chồng cũng đều giúp đỡ họ, cuộc sống cũng không tồi. Nhưng mới đầu khi gả tới, Lục Ngọc không biết đã âm thầm khóc bao nhiêu lần.

Lại nghe Lục Hương thế gả, nếu không phải Lục Hương trở mặt với họ thì đã chịu nhục oan! Nông thôn vô cùng hà khắc với phụ nữ, xảy ra chuyện này, cô nào còn có thể sống được.

Đây là dồn người vào chỗ chết, quá độc ác rồi.

Lục Hương biết tính của chị hai, là một người nóng tính, vội vàng nói chuyện khác: “Họ tính kế em, nhưng cũng không có kết cục tốt gì.” Sau đó lại nói chuyện của nhà họ Lục ra.

Lấy về ba trăm tệ hủy hôn, lang quân như ý trong thành phố mà Lục Chiêu Đệ nhìn trúng cũng không thích cô ta.

Vốn dĩ Lục Chiêu Đệ là người được chọn làm dâu rất được săn đón, sau khi xảy ra chuyện này, người trong thôn đều tránh xa cô ta, cảm thấy cô ta tâm cao, không phải là người phù hợp sống yên ổn qua ngày.

Bác trai Lục mất đi cơ hội vào thành phố thi, bác gái Lục bị cháu trai liên lụy suýt chút vào trại lai động cải tạo. Ngay cả bà nội, mấy ngày trước còn mất đi cái quần trong đựng tiền, kêu la khắp thôn!

Sau khi Lục Hương nói những chuyện này với chị hai, chị ấy nói: “Đáng đời.” Cơn giận trong lòng cũng coi như được trút ra.

Chị hai nói: “Đây gọi là trộm gà không thành còn mất nắm thóc, cũng không biết bác gái nghĩ gì, ngày ngày tính kế, không biết chút trò mèo đó đều viết hết lên mặt, quậy tới cuối cùng cũng không chiếm được tiện nghi gì. Ngược lại khiến danh tiếng của mình thối nát.”

Lục Hương nói: “Đúng vậy.”

Hai người càng nói càng ăn ý. Lục Hương biết nhà chồng của Lục Ngọc khá giả, vừa kiếm điểm công cho công xã, vừa bán đồ kiếm tiền. Ngoài việc anh rể tàn tật, cái khác có thể nói là mọi thứ đều trọn vẹn.

Lục Hương bảo chị ấy đi mua cơm ăn, bây giờ cô cũng ở đây, có thể thay ca.

Chị hai Lục ra ngoài, rất nhanh mua ba cái bánh bao thịt về. Cái này không rẻ, ba cái một tệ. Sạp nhỏ không cần phiếu thịt, nhưng bẻ ra là thịt heo hành tây chính quy, chỉ là kích thước hơi nhỏ, nhưng phụ nữ ăn một cái cũng đủ rồi.

Chị hai không chỉ mua cho mình, còn mua cho Lục Hương và cháu gái, nói: “Vừa nãy chị còn gọi điện thoại về thôn, bảo nhà anh rể em cử ít người tới Tiết Gia Thôn.”

Chị ấy vừa ăn bánh bao vừa nói, còn dặn dò hai người họ ăn.

Theo cảm nhận của Lục Hương, bánh bao không bỏ đủ gia vị, nhưng nhân thịt hầm ăn vào không tồi.

Chị hai nói: “Em tới Lý Gia Thôn tìm, nhắc tới chị là được.” Chị ấy dừng một chút mới nói: “Ở đây có chị, em không cần lo lắng.”

Nói xong lại giữ cháu gái lại, nói: “Đứa nhỏ ở đây, lát nữa chị cả tỉnh dậy có thể nhìn thấy.” Người làm mẹ đều mong mỏi con của mình, thấy đứa nhỏ, nói không chừng có thể khỏe nhanh hơn một chút.

Lục Hương đồng ý, ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới cung tiêu xã, nói với Phó Cầm Huy: “Một mình tôi ngồi xe buýt về. Trong nhà còn có chút chuyện phải xử lý.” Để Phó Cầm Huy cưỡi xe ba bánh, thuận tiện mang hàng tươi về.

Phó Cầm Huy nói: “Em đợi tôi một chút.” Rất nhanh liền đi vào.

Sau đó khiêng đồ hàng trong sân lên xe ba bánh, nói: “Tôi xin nghỉ với chủ nhiệm rồi.” Dùng xe ba bánh chở cô, thoải mái hơn xe buýt nhiều.

Lục Hương nói: “Vậy tốt quá.”

Phó Cầm Huy còn nói: “Cháu gái em đâu?”

Lục Hương nghe vậy đáp: “Không phải cháu gái anh à, chúng ta là người một nhà.”

Khóe miệng Phó Cầm Huy nhếch lên: “Ồ, tôi nói sai rồi!”

Lục Hương căn bản không ý thức được mình đã nói gì, còn đứng đắn nói với Phó Cầm Huy: “Chị hai giữ đứa nhỏ lại, nói chị cả tỉnh lại nhìn thấy đứa nhỏ sẽ vui.” Lại nói chị hai nhờ không ít người trong thôn anh rể.

Bây giờ cô cần thanh thế, có chi viện như thế này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Phó Cầm Huy đạp xe cấp tốc, rất nhanh đã tới thôn.

Lục Hương xuống xe ở cổng thôn, Phó Cầm Huy phải chở hàng về nhà rồi mới có thể ra.

Lục Hương xa xa nhìn thấy bên bãi đập lúa có không ít người đang ngồi. Trưởng thôn và cha mẹ cô đều ở đó. Lục Hương vội vàng tới, thấy cha mẹ cô đang ở đó khóc rất dữ dội!

Lục Hương vừa tới, mẹ cô liền cảm kích muốn dập đầu với trưởng thôn, nói: “Đứa nhỏ Lục Bình đó là mọi người nhìn nó khôn lớn. Sau này đợi nó khỏe lại, tôi sẽ bảo nó lần lượt cảm ơn mọi người.”

Nói xong liền muốn quỳ xuống, được trưởng thôn đỡ lấy, nói: “Đừng nói như vậy, tôi là xem trọng đứa trẻ.”

Người trong thôn nghe nói cũng vô cùng phẫn nộ.

Nông thôn rất có ý thức tông tộc, nếu người của mình bị người ngoài ức hiếp, vậy thì không được.

Trước kia, Lục Bình ở trong thôn giỏi giang hiền huệ đến nổi danh, bị người ta đánh nhập viện, bây giờ còn đang hôn mê, nào có cái lý này?

Trưởng thôn tổ chức hơn hai mươi người, có một nửa là tộc lão trong thôn, nửa còn lại đều là tay cừ khôi làm việc trong đồng, cánh tay còn to hơn đùi của người khác, nắm đấm còn to hơn bao cát, toàn bộ đều là lực lao động tốt chân chính.

Chai rượu Lục Hương mua buổi sáng đã phát huy tác dụng. Vốn dĩ trưởng thôn không muốn đi, lúc này cũng đi theo.

Ngay cả mẹ Lục và cha Lục đều thụ sủng nhược kinh, có trưởng thôn chống lưng, Tiết Gia Thôn có ngang ngược mấy cũng phải cân nhắc.

Trưởng thôn nói: “Đi kéo hai chiếc xe bò trong thôn ra.” Nếu đã ra ngoài chấn nhiếp, không thể không phô trương.

Mấy người đàn ông lực lưỡng vội vàng ra ngoài dắt bò. Ai biết xa xa nghe thấy tiếng máy kéo cạch cạch cạch. Trưởng thôn nhìn sang, người tới không phải ai khác, chính là trưởng thôn Bạch ở thôn bên cạnh!

Trưởng thôn Bạch cười nói: “Thấy máy kéo nhiều công năng do thôn chúng tôi mua như thế nào?”

Chiếc này phải mấy trăm nghìn tệ. Thôn bọn họ tiết kiệm tận mấy năm, chiếc xe kéo lớn đốt nhiên liệu này rất uy phong, trưởng thôn Bạch là tới khoe mẽ.

Phía sau là đấu xe, có thể chở người chở hàng, phía trước còn có thể cày đất.

Trưởng thôn Vương nói: “Lão Bạch, mượn máy kéo của ông dùng một chút đi.” So với cái này, xe bò không là gì.

Trưởng thôn Bạch lái xe mới về, nào nỡ cho người ngoài mượn, lập tức cự tuyệt.

Trưởng thôn Vương nói: “Không mượn không ông, quay về tôi tuyên truyền một chút, tới lúc đó khắp các thôn đều biết Bạch Gia Thôn các ông phát đạt rồi.”

Trưởng thôn Bạch nghe vậy, nói: “Các ông muốn làm gì?”

Trưởng thôn Vương không nói gì, chỉ nói là chống lưng.

Trưởng thôn Bạch vừa nghe, cơ hội tuyên truyền này rất tốt, bèn đồng ý. Thế là mọi người đều lên đấu sau của máy kéo. Lúc Phó Cầm Huy chạy tới, anh cũng đi lên ngồi kế bên Lục Hương.

Trên đường cứ cạch cạch cạch, tràn ngập khí thế.

Lục Hương nói với trưởng thôn: “Anh hai tôi cũng muốn đi.”

Trưởng thôn thuận miệng đồng ý, dù sao thì đấu sau của máy kéo còn dư chỗ, không thiếu một người.

Kết quả tới Lý Gia Thôn nghe xong, Lục Hương đi xuống gọi người, rất nhanh hơn hai mươi anh trai của anh hai đều đi ra.

Sau khi tất cả mọi người lên xe, đấu sau lập tức rất chật chội.

Trưởng thôn Vương thầm nói hai cô gái nhà họ Lục lợi hại, lần này thật nổi giận rồi.

Trong Tiết Gia Thôn, thôn dân làm việc trong đồng xong, tụm ba tụm năm ngồi bên bãi đập lúa nói chuyện.

Nội dung nói chuyện đều là Tiết Thắng Lợi đánh Lục Bình.

“Tiết Thắng Lợi thật ác độc, có thế nào cũng không thể ra tay chí mạng như thế.”

“Ài, anh nói, cô ta còn có thể sống không?”

“Tôi thấy xong rồi.”

Có người tốt chuyện còn đặc biệt ở gần chú sáu Tiết nói: “Đánh người thành như thế, nhà mẹ cô ta có thể chấp nhận sao?”

Chú sáu Tiết đập đập túi thuốc, tiểu bối bên cạnh nói: “Cô ta không chấp nhận thì có thể thế nào?”

Mọi người không nói chuyện nữa, Tiết Gia Thôn khác với các thôn khác, họ là tông tộc từ phương bắc di dời tới, người một thôn đếm lên trên ba đời đều là một tổ tông, cây lớn rễ sâu, đừng thấy trong thôn xích mích mâu thuẫn không ít, nhưng nếu thật sự gặp chuyện lớn, cả thôn đều xông lên.

Chuyện che chở này đã khắc vào trong xương.

Bình Luận (0)
Comment