Tuy mọi người không ưa Tiết Thắng Lợi vì một người phụ nữ bên ngoài ngay cả gia đình cũng không cần, nhưng bản tính che chở khiến họ đều lần lượt trách cứ Lục Bình.
“Bảo cô ta ly hôn cô ta còn không chịu, thế này không phải đợi bị đánh sao?”
“Đúng đó, lúc đầu Tiết Thắng Lợi cưới cô ta đã tốn hai trăm bốn mươi tệ, nhà ai cưới vợ tốn nhiều tiền như thế, cô ta cũng là tham lam nhà giàu! Tôi không đồng tình với cô ta.”
“Không ra làm sao, kết hôn đã bao năm rồi, mới sinh một đứa con gái, trong thôn nếu không có con trai, làm sao chống môn hộ được?”
“Nghe nói là bởi vì trước đây sảy thai, bị thương nền tảng.”
“Haiz, đó là chuyện của bao nhiêu năm rồi, chuyện ngày xửa ngày xưa cũng lật lại. Theo tôi thấy, vẫn là Lục Bình không đủ cố gắng.”
Mọi người đang nói chuyện, xa xa thấy Tiết Thắng Lợi lôi thôi đi tới, tướng mạo anh ta cũng được, chỉ là cơ thể trông gầy yếu, giống như bị tửu sắc đào rỗng vậy.
Tiết Thắng Lợi vừa tới, mọi người liền không nói chuyện nhà anh ta nữa.
Tiết Thắng Lợi này đánh người thành như thế cũng sợ, tìm xe đưa Lục Bình về nhà mẹ, căn bản không lộ mặt, ai biết hôm qua bình an vô sự, gan của anh ta lại to lên.
Bà mai làm mai cho anh ta và Lục Bình nói cả thôn chỉ có nhà của chị ấy hiền lành nhất, một cây gậy hạ xuống không gõ ra một tiếng vang nào.
Tiết Thắng Lợi còn bán tín bán nghi, lúc này thật sự tin rồi, cha vợ là một người hèn nhát rất tốt, anh ta đỡ việc.
Nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, hôm nay đặc biệt tới tìm chú sáu trong thôn, lấy lòng cười nói: “Chú sáu, chắc chú cũng nghe nói rồi, cháu với Lục Bình là vợ chồng cãi vã mấy câu, bất cẩn đánh người. Nếu cha vợ cháu tới, chú phải bảo vệ cháu đó!”
Tiết Thắng Lợi từ nhỏ đã mồm mép lanh lợi, rất được lòng chú sáu Tiết, thậm chí còn muốn nhận anh ta làm con nuôi của mình, sau đó bởi vì nhiều chuyện mà không thành, nhưng không ảnh hưởng quan hệ thân cận của hai người họ.
Chú sáu Tiết nói: “Thứ khốn nạn, ngày ngày không học cái tốt, chỉ có đánh vợ là giỏi.”
Tiết Thắng Lợi không hề bị chú sáu Tiết dọa sợ chút nào, ngược lại ở bên cạnh có chút giống như làm nũng, giả vờ đáng thương nói: “Chú sáu, chú phải giúp cháu, nếu không cha vợ cháu sẽ đánh chết cháu thì phải làm sao? Cháu còn phải dưỡng lão cho chú.”
Tiết Thắng Lợi chọn một số lời mà ông ta thích nghe để nói.
Chú sáu Tiết nhíu mày nói: “Lão dám!”
Một câu nói khiến Tiết Thắng Lợi bình tĩnh hẳn, sau đó cười nói: “Có chú sáu ở đây, cháu không sợ gì cả. Tối nay cháu mua chút rượu, hai chú cháu chúng ta uống một chút.”
Chú sáu Tiết hừ một tiếng.
Tiết Thắng Lợi biết ông ta đã đồng ý, còn ngồi bên cạnh chú sáu Tiết, rảnh rỗi tán gẫu chuyện nhà với ông ta.
Người khác trong Tiết Gia Thôn đều bị độ mặt dày này của anh ta khuất phục.
Tâm hồn thật lớn.
Có người chống lưng thật tốt.
Xa xa nghe thấy tiếng cạch cạch cạch ở bên ngoài truyền tới, mọi người vội vàng ngó sang.
Tiếng này thật khiến người ta khao khát, khi nào thôn họ cũng có một chiếc máy kéo thì tốt.
Rất nhanh tiếng xe máy kéo dừng lại, mọi người vừa nhìn, thế mà lại nghe thấy ở đầu thôn, thế này thì kỳ quá.
Rất nhanh có mấy người đi xuống, có Lục Hương và cha mẹ Lục, trưởng thôn Vương, còn dẫn theo một người tên Dũng Tử, định xem thử thái độ của thôn bọn họ!
Tiên lễ hậu binh, nếu họ thức thời giao người ra, cũng đỡ phải xông lên làm lớn chuyện.
Nói thế nào trưởng thôn vẫn rất có kinh nghiệm.
Sau khi sắp xếp trật tự trước sau xong, một khi làm lớn, cũng dễ giải thích với phía trên.
Xe máy kéo dừng ở cổng thôn, họ thấy bên trên có mấy người xuống, đi vào Tiết Gia Thôn.
Vừa vào thôn liền bị đám thanh niên ở Tiết Gia Thôn quát tháo: “Đứng lại, ai cho các người vào thôn, các người làm gì?”
Tiết Thắng Lợi từ xa nhìn, nói: “Tiêu rồi, nói Tào Tháo Tào Tháo tới, cha vợ cháu tới rồi.” Sau khi nhìn rõ người, anh ta liền muốn chạy.
Bị chú sáu Tiết kéo lại, nói: “Chạy cái gì, đây là ở thôn chúng ta.”
Tiết Thắng Lợi giống như cũng được lời này của chú sáu cổ vũ.
Chú sáu Tiết nói: “Đi thôi.” Ông ta vừa đi, thôn dân xung quanh cũng đi theo, một mặt là sức mạnh tông tộc, đã quen có chuyện thì mọi người cùng lên. Một mặt khác cũng là tò mò, đều muốn xem nhà mẹ Lục Bình có thể nói thế nào.
Họ vừa đứng dậy như vậy đã hơn hai mươi người, nghênh ngang đi về trước, hình thành một cảm giác áp bức trước nay chưa từng có.
Ngoài thôn, người trên xe máy kéo đều đang nhìn bên đó. Thấy người nhà họ Tiết cùng tới gần mấy người ở bên dưới đều có vài phần phẫn nộ.
“Mẹ nó, đây là đang thị uy vũ lực!”
“Chẳng trách có thể nuôi ra tên súc sinh như thế, thôn này cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Trưởng thôn Bạch trên xe máy kéo còn không biết là chuyện gì, vội vàng kéo một người hỏi thăm.
Người của thôn Đại Vũ chen nhau nói với trưởng thôn Bạch, hơn hai mươi chàng trai ở thôn nhà chồng của chị hai Lục nghe xong cũng tức giận theo, thứ chó má gì!
Trưởng thôn Bạch rất bất ngờ, trưởng thôn Vương không phải người thích lo chuyện bao đồng. Thế mà có thể dẫn nhiều người như vậy tới. Trưởng thôn Bạch cũng thầm bội phục, đấng mày râu phải có chút huyết tính, thông qua lần này nhận thức lại trưởng thôn Vương rồi.
Nhìn thấy người của Tiết Gia Thôn bao vây mấy người họ lại, trong lòng trưởng thôn Bạch lo lắng.
Cảm thấy mấy người trưởng thôn Vương sẽ bị thiệt.
“Trưởng thôn mấy người nói với mấy người thế nào?” Ông ta vẫn luôn ngồi phía trước lái xe, người phía sau thương lượng thế nào ông ta đều không nghe thấy câu nào.
Người của thôn Đại Vũ nói: “Trưởng thôn nói, lúc cần chúng tôi lên sẽ gọi chúng tôi, ông ấy đi nói chuyện trước.”
Tuy nói như vậy nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bên đó, một khi bắt đầu đánh nhau, mặc kệ trưởng thôn có gọi hay không, họ đều phải lên.
Còn muốn lật trời sao!
Lúc giằng co với thôn dân Tiết Gia Thôn, cha Lục lập tức nhìn thấy Tiết Thắng Lợi trốn tránh trong đám người, tức không thể tả, người hiền lành cả đời, còn chưa nói chuyện, toàn thân đã bắt đầu run lên: “Mày dựa vào đâu giết người.”
Tiết Thắng Lợi vừa nghe vậy liền tức giận, giống như gà trống xù lông nói: “Lão già ông đừng nói bậy, tôi không có giết người. Đây không phải là ngậm máu phun người sao?”
Mẹ Lục cũng tức điên: “Người đã bị mày đánh nhập viện chưa rõ sống chết, mày còn nói không phải giết người. Cái đồ súc sinh!”
Tiết Thắng Lợi nói: “Đó là cô ta vô dụng, tôi chưa đánh được mấy cái, cô ta đã ngã rồi, hai vợ chồng nào có lúc nào cũng hòa thuận được, các người tới đây làm gì, vu hại người à?”
Trưởng thôn Vương là tới giảng đạo lý, nghe vậy cũng có chút tức giận.
Lục Hương nói: “Anh còn là người không? Đánh chị tôi xong, ngay cả bóng người cũng không thấy, cháu gái bị anh ngược đãi thành suy dinh dưỡng, đó là hai mạng người.”
Tiết Thắng Lợi nhìn Lục Hương, ngữ khí trở nên dung tục: “Ây dô, chúng ta nói chuyện có liên quan gì tới cô em này. Sao nào, nhà các em không có con trai, đàn bà đều có thể lên nói chuyện à!”
Trưởng thôn Vương nói: “Tôi là trưởng thôn, tôi muốn gặp trưởng thôn của các người.”
Tiết Thắng Lợi vốn dĩ còn có hơi sợ hãi, thấy họ chỉ có mấy người, đã sớm quên mất hai chữ sợ hãi viết như thế nào, còn nói: “Mấy người tưởng mình là ai? Trưởng thôn của chúng tôi trăm công nghìn việc, không có rảnh gặp mấy người.”
Chú sáu Tiết ở bên cạnh nói: “Thắng Lợi à, cậu đánh người là cậu sai. Xin lỗi cha mẹ vợ cậu đi.”
Lục Hương thấy người của thôn bọn họ đều đang ba phải, nói: “Không cần, giả vờ giả vịt, chồn chúc tết gà không có ý tốt gì.”
Vừa dứt câu, người của Tiết Gia Thôn đều không kiềm chế được, suýt chút bật cười.
Sắc mặt Tiết Thắng Lợi cũng méo mó: “Đừng có la ó với tao, có tin tao tát mày không.” Còn dùng tay chỉ vào Lục Hương.
Ngay lập tức, tay của Tiết Thắng Lợi bị vặn một cái, nghe anh ta kêu thảm một tiếng, chân của Phó Cầm Huy giẫm mạnh lên lưng của anh ta.
Chú sáu Tiết lập tức biến sắc: “Cậu muốn đánh người?”
Phó Cầm Huy vừa nãy ở trên xe, nhưng anh thực sự không yên tâm để Lục Hương một mình đối mặt với đám người của Tiết Gia Thôn. Một mình xuống xe đi tới, vừa hay nhìn thấy tên súc sinh Tiết Thắng Lợi này dùng ngón tay chỉ Lục Hương.