Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 53

Cảnh sát xung quanh biết bà ta ngang, không ngờ lại ngang tới mức này. Biết con trai bà ta chính là một đứa con hiếu thuận, đây không phải là ép chết người hiền lành sao.

Hơn nữa vốn dĩ là chuyện do bà ta gây ra, nếu mới đầu bà ta quản tốt cái miệng của mình, sẽ không có chuyện này.

Mặc kệ trong lòng bà ta phản kháng giãy giụa thế nào, bà ta phá hoại vật công cộng thêm hành hung cảnh sát, bị phán hai năm lao động cải tạo.

Tới trại cải tạo, ai còn dính cái chiêu một khóc hai nháo này của bà ta.

Lúc bà Lưu bị dẫn đi, biết sợ rồi. Vừa đòi đền tội xin lỗi, vừa muốn quỳ xuống dập đầu nhưng đã muộn.

Trực tiếp bị xe chở đi cải tạo.

Chị cả Lục xuất viện ở nhà họ Lục, con cũng đổi sang họ mẹ, không mang cái tên sỉ nhục đó nữa. Trong nhà đặt cho cái tên Lục Bảo, tuy nói tên đơn giản, nhưng cũng gửi gắm hi vọng của các trưởng bối.

Hi vọng cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên, không phải thứ đê hèn, mà là bảo bối trời ban.

Cha mẹ nhà họ Lục tổng cộng có ba đứa con gái, ngay cả đứa con gái út nhất Lục Hương cũng đã kết hôn, trong nhà đìu hiu. Hai vợ chồng họ còn có hơi cô đơn. Bây giờ tốt rồi, con gái lớn dẫn theo cháu gái về.

Căn nhà nhỏ bé lại ngập tràn ấm áp.

Trước đây nhà họ Lục không có cảm giác tồn tại gì trong thôn, nhưng mọi người nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ Lục có thể đứng ra bảo vệ đứa con gái đã xuất giá, cũng đều khen họ.

Biết Lục Bình ở bên ngoài chịu khổ, lần này quay về không ít thím trong thôn đều tới thăm, có người cho tiền, có người cho chút đồ, ít nhiều cũng là một mảnh tâm ý.

Người ngoài đều tới, mọi người phát hiện không có ai trong nhà tổ nhà họ Lục xuất hiện.

Thân thích ngược lại không bằng hàng xóm.

Vốn dĩ cha mẹ của Lục Chiêu Đệ ở trong thôn cũng là gia đình danh giá, từ sau khi xảy ra chuyện tráo dâu, nhà họ liên tục xuất hiện một số hành vi vớ vẩn bừa bãi, phá hỏng hết mối quan hệ khó khăn lắm họ mới tích lũy được.

Cuộc sống của Lục Hương với Phó Cầm Huy ngày càng tốt lên, bây giờ ngay cả người giới thiệu đối tượng cho Lục Chiêu Đệ cũng không có. Trong thôn càng thêm thích lấy hai chị em ra so sánh.

Vốn dĩ cảm thấy Lục Hương trèo cao Phó Cầm Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, họ không còn nghĩ như vậy nữa, mấy năm trước Lục Hương chỉ là không biểu lộ ra.

Nếu không với tài ăn nói này của cô, đâu thể giữ tới hôm nay, đã sớm được người ta cưới mất rồi.

Lúc này Lục Hương đang ở nhà họ Phó chủ trì một chuyện lớn, cổ vịt đã bán mười ngày, suy cho cùng cung tiêu xã có lưu lượng khách lớn, bán còn nhanh hơn Lục Hương bán ở khu chợ nhỏ!

Tiền thanh toán mười ngày, cô phải chia hoa hồng cho các chị dâu và mẹ chồng.

Tuy thời gian Lục Hương gả vào nhà họ Phó không dài, nhưng không ai coi thường cô.

Hôm nay người nhà họ Phó tập trung lại, đợi chia tiền.

Mỗi người họ đều đầu tư ba mươi tệ dùng làm tiền vốn, mỗi mười ngày chia hoa hồng một lần. Nếu không muốn làm, có thể rút cổ phần.

Nhà họ Phó không ra riêng, tiền đều ở chỗ Tiêu Thái Liên, tiền trong tay anh chị dâu không nhiều. Ba mươi tệ cơ bản đã vơ sạch ví, như chị cả Phó còn mượn một ít từ nhà mẹ mới gom đủ.

Trước đây khi Lục Hương đi bán hàng, họ chỉ kiếm được số nhỏ, số lượng hàng lấy về nhiều hơn gấp hai lần trước đây, lại có con đường tiêu thụ là cung tiêu xã, đều đầu tư vào. Mỗi ngày làm xong việc ở công xã, lại bắt đầu rửa đồ,…

Tuy mệt nhưng không ai nói không làm.

Người nông thôn chính là kiểu muốn chịu mệt kiếm thêm chút tiền, nhưng đều không có cơ hội kìa.

Lục Hương làm một quyển sổ nhỏ đàng hoàng, mỗi ngày viết viết vẽ vẽ lên trên. Phó Cầm Huy chưa từng can dự vào, tất cả điều mục đều là Lục Hương tự làm. Hôm nay Lục Hương lấy sổ ra, mỗi ngày nhập bao nhiêu hàng, mua bao nhiêu gia vị, bên trên đều có số.

Trừ đi tiền vốn, còn lại mới là tiền của mọi người.

Lục Hương nói: “Mười ngày tổng cộng kiếm được hai trăm tám mươi lăm.” Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhiều hơn họ tưởng tượng.

Họ đều làm việc tập thể, một năm chia được chút lương thực, thịt và dầu đậu nành, còn dư mỗi nhà mỗi hộ có thể chia được một hai trăm tệ đã không tồi!

Chia đều cho mỗi người liền ít đi, Tiêu Thái Liên cũng chỉ chia cho mỗi nhà mười lăm tệ, còn lại đều sung quỹ chung.

Vợ chồng các phòng, trong cuộc sống luôn không thể thoát khỏi nhân tình qua lại và nơi tiêu tiền.

Mười lăm tệ cũng giật gấu vá vai!

Bây giờ đầu tư hàng vịt, mỗi ngày có thể kiếm được nhiều như vậy? Hô hấp của các anh chị dâu ở đây đều nặng nề hơn.

Đặc biệt là anh cả, anh hai, anh ba, biết vợ mình làm đồ cũng không để tâm gì, chỉ là giúp bổ củi, gánh nước, làm một số công việc thể lực.

Họ cũng không quá coi trọng, nhưng hôm nay khi chia tiền mới biết, hóa ra trong nhà làm kinh doanh lớn như vậy.

Lục Hương nói với chị cả Phó: “Chị cả, đây là tiền một cổ phần, hai mươi tám tệ năm hào, chị đếm đi.”

Chị cả Phó nhìn thấy đại đoàn kết mười tệ liền vui sướng, không hổ là tiền kết toán từ cung tiêu xã về, mới toanh, nhìn thôi đã thấy thích, loại tiền lớn này họ đều không nỡ tiêu.

Chị cả Phó đếm hai lần, nói: “Đúng, đủ số.” Đủ trả tiền đã mượn lúc đầu.

Mắt chị hai Phó cũng sáng lấp lánh, chị ấy ngửi mùi tiền, rất thơm.

Lục Hương cũng đưa hai mươi tám tệ năm hào cho chị hai.

Chị hai cũng đếm mấy lần, anh hai Phó bên cạnh nhìn đến nóng mắt, nói: “Em cho anh cầm một lúc.” Anh ấy cũng muốn cảm nhận một chút.

Trong nhà họ Phó, phòng nào cũng lén lút để dành chút tiền, còn phải không cho ai biết, lần này ở ngay trước mặt Tiêu Thái Liên, đi con đường minh bạch. Bây giờ giá thịt heo mới một tệ hai, đủ mua bao nhiêu chứ.

Trên mặt anh hai Phó cũng tràn ngập vẻ kích động.

Lục Hương đưa tiền của chị ba Phó cho chị ta, chị ba Phó cũng vui.

Ba người họ mỗi người chiếm một phần, Tiêu Thái Liên một mình chiếm ba phần. Lục Hương chiếm bốn phần.

Chuyện này mọi người đều tán đồng, mẹ chồng Tiêu Thái Liên là người quản lý gia đình, trong tay bà có tiền, họ cũng sống tốt hơn. Còn Lục Hương, càng khỏi phải nói. Mối làm ăn này là cô làm, cô đầu tư kỹ thuật, lấy nhiều một chút cũng nên.

Tiêu Thái Liên được chia tám mươi lăm tệ năm hào, Lục Hương còn lại một trăm mười một tệ.

Tiêu Thái Liên thấy tiền về cũng vui, nhưng bà luôn là đại gia trưởng trong nhà, từng nhìn thấy tiền, nói: “Trước đây, em út các con mượn tiền mẹ mua xe ba bánh, đã tiêu bốn trăm rưỡi, mọi người đều biết nhỉ.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Khi đó chị ba còn nói với anh ba Phó, không ngờ mẹ anh ấy có nhiều tiền như vậy.

Tiêu Thái Liên lấy năm trăm tệ cho Phó Cầm Huy, cuối cùng mua xe dùng hết bốn trăm năm mươi tệ, còn lại năm mươi, trả lại cho Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên nói: “Tiểu Huy với Lục Hương nhỏ nhất. Hai đứa này không có lòng ngoài, lấy ra cả mối làm ăn kiếm được tiền như vậy. Xe ba bánh này cũng là dùng chung trong nhà. Mẹ nghĩ xe này sung công, tiền mọi người cùng bỏ ra. Bốn anh em các con cộng thêm mẹ, mỗi người chín mươi, các con thấy được không?”

Tiêu Thái Liên một mình nuôi lớn bốn đứa con, còn đều cưới vợ rồi. Cái bà ấy dựa vào là công bằng, thằng tư mua xe ba bánh là vì gia đình, Lục Hương dẫn dắt mọi người kiếm tiền, không thể để người nhà chiếm hết tiện nghi, để hai người họ chịu thiệt.

Lần này Tiêu Thái Liên chủ động nói, trước đây mọi người không có tiền, bây giờ mười ngày đã có thể được chia hơn hai mươi, chưa tới một tháng đã có thể thu lại chín mươi tệ.

Anh cả Phó nói: “Mẹ nói đúng, tiền này vốn dĩ là mọi người cùng bỏ ra!”

Chị cả nói: “Con cũng có ý này.”

Anh hai Phó nói: “Con không có ý kiến.”

Chị hai Phó thì trực tiếp lấy ra hai tờ đại đoàn kết từ trong xấp tiền: “Mẹ, hai mươi tệ này mẹ cầm trước, chúng con còn nợ bảy mươi.”

Chị ba Phó vừa thấy chị hai giành đưa trước, cũng nói: “Chúng con cũng đồng ý.”

Ba anh trai của Phó Cầm Huy đều lấy hai mươi tệ đưa cho Tiêu Thái Liên.

Bình Luận (0)
Comment