Anh ba Phó cười nói: “Để lại chút tiền lẻ, dù sao trong tay chúng ta cũng phải có tiền.”
Thứ đồ đầu thừa đuôi thẹo mà họ coi thường, bây giờ cả thôn đều biết nhà họ làm hàng vịt. Tiêu Thái Liên ra lệnh, không được nói cho người khác biết mình kiếm được tiền, phải giấu.
Người trong thôn căn bản không ngờ được, thứ tầm thường như vậy qua tay của Lục Hương lại thành bảo bối.
Lục Hương không ngờ còn có chuyện tốt này, món nợ bốn trăm năm mươi tệ vốn đè lên người cô được chia đi, cô lập tức lấy chín mươi tệ đưa cho Tiêu Thái Liên!
Tiêu Thái Liên thoắt cái lại thu hồi về một trăm rưỡi, cộng thêm tám mươi tệ năm hào vừa nãy, đủ có hơn hai trăm.
Tuy nói mấy chị dâu khác bị rút đi số chẵn, nhưng trong lòng cũng vui, cùng lắm thêm một tháng nữa trả xong, còn lại đều là của mình, tới chừng đó sẽ thoải mái.
Chị ba Phó nói với Phó Cầm Huy: “Chúng ta làm cổ vịt đó, trong cung tiêu xã bán như thế nào?”
Phó Cầm Huy nói: “Mỗi buổi sáng bày ra, hơn một giờ chiều đã hết rồi.” Người tới muộn căn bản không mua được, giá giống như Lục Hương đặt. Chỉ là không có hoạt động mua năm tặng một, hương vị của cổ vịt ngon, cực kỳ thích hợp nhắm rượu và ăn vặt.
Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã cách dăm ba hôm sẽ để lại mấy cái cổ vịt mang về ăn. Thứ này cay cay rất ngon, ăn vào là nghiện.
“Vậy chúng ta làm nhiều thêm chút đi.” Bây giờ anh ba Phó nhìn cổ vịt đều giống như nhìn thấy vàng, tính tích cực làm việc cũng trổi dậy.
Lục Hương nói: “Về cơ bản đã bao trọn đồ trong trại vịt rồi.” Hàng vịt tươi do trại vịt bọn họ đưa ra cũng kiếm không ít tiền cho trại, coi như là hai bên cùng có lợi.
Tiêu Thái Liên nói: “Không ai được nói, đặc biệt là thằng ba, miệng con nhanh nhất, nếu nói ra, hai vợ chồng con rút cổ phần đi.”
Một câu nói có thể coi là nắm giữ mệnh mạch của hai người họ, thấy làm ăn kiếm được tiền, đâu thể chắp tay nhường người khác.
Chị ba Phó nói: “Không thể, mẹ, nếu anh ấy nói lung tung, con xử anh ấy.”
Anh ba Phó cũng nhiều lần bày tỏ mình đáng tin, như vậy Tiêu Thái Liên mới thôi, bảo mọi người về phòng.
Bây giờ Lục Hương đã hết nợ, tính lại tiền trong túi mình, trừ đi chi tiêu trong khoảng thời gian này, đủ có một trăm ba, có thể gọi là tiểu phú bà trong nhà.
Chị ba Phó về phòng, tuy nói tiền chia hoa hồng bị mẹ chồng rút đi số chẵn, nhưng trong lòng vẫn rất vui, mười ngày đã có thể kiếm được nhiều như vậy. Cuộc sống có hi vọng rồi.
Chị ba nói với chồng: “Vốn dĩ còn muốn mua chút rượu cho anh, nhưng bây giờ còn đang nợ mẹ bảy mươi, không mua nổi.”
Anh ba Phó biết lời này là từ thoái thác của vợ mình, chị ta ghét uống rượu nhất. Chẳng qua lấy lời này ra gạt anh ấy mà thôi: “Vậy mua chút thịt đi!” Phát tài rồi nên rất thèm thịt.
Chị ba Phó nói: “Ngày mai nói với mẹ. Chuyện ăn thịt này không thể chúng ta tự móc tiền túi được!”
Nhà nào cũng được chia tiền, cũng không chỉ có chịt a có. Bây giờ người có tiền nhất là Tiêu Thái Liên. Lần này đã kiếm hơn hai trăm tám mươi, hơn hai trăm đều vào tay Tiêu Thái Liên.
Anh ba Phó nói: “Vậy em đừng nghĩ nữa, không phải em không biết mẹ chúng ta tích tiền như thế nào. Bây giờ nói cho em biết, đều là tiết kiệm từ trong cái ăn mà ra.” Tiền vào trong tay bà ấy, trừ phi là chuyện lớn, nếu không sẽ không lấy ra.
Chị ba Phó nói: “Sắp tới vụ thu chia lương thực rồi, mỗi năm trong thôn đều mua thịt heo. Tới lúc đó rồi ăn.” Chị ta có một chuyện rất tò mò, nói: “Tuy chị cả và chị hai tốt, nhưng cũng không phải người hào phóng, lần này lấy tiền ra sao lại sảng khoái như thế chứ?”
Hai vợ chồng ở trong phòng mình âm thầm nói chuyện đêm khuya.
Đặc biệt là chị hai Phó, chủ động móc ra hai mươi, có chị ấy dẫn đầu, sau đó cũng thuận tự nhiên.
Anh ba Phó nói: “Lần này đều là nhắm tới Lục Hương.”
Chị ba Phó nhất thời không hiểu, hỏi: “Hả?”
“Lần này chị cả em ấy xảy ra chuyện, trưởng thôn của chúng ta đều góp sức.” Trưởng thôn một lòng làm ruộng, không thích quản chuyện tạp nham trong nhà người khác, càng huống hồ là ra mặt giao thiệp giữa hai thôn.
Cha mẹ Lục Hương có tính cách gì, trong lòng mọi người đều rõ, tuyệt đối không thể nào là nể mặt họ.
Lục Bình xảy ra chuyện, đều là Lục Hương bận trước bận sau. Cô ngay cả trưởng thôn cũng có thể thuyết phục.
Anh ba nói: “Bình thường thấy em oang oang, còn không biết tính toán bằng chị hai.”
Ngay cả trưởng thôn mà cũng nhìn Lục Hương bằng con mắt khác, họ ở chung dưới một mái nhà, càng phải đối tốt với cô mới phải.
Chị ba Phó nghe xong phân tích của chồng mình, cũng gật đầu lia lịa: “Lục Hương hợp tánh với em, mấy chị em dâu chúng em không có gì để nói.”
Anh ba Phó nói: “Thế này là đúng rồi.” Lục Hương mới tới bao lâu, xe ba bánh trong nhà cũng mua rồi. Kinh doanh cũng vững lên, cuộc sống ngày càng khá.
Màn đối thoại như vậy đã xuất hiện mấy lần ở khắp nơi trong nhà họ Phó, ngày hôm sau, khi Lục Hương chất đồ kho lên xe, ba chị dâu giành làm.
“Hương Hương, em nghỉ một lát, chị mạnh hơn.” Chị ba Phó nói.
“Không cần, em tự làm được.”
Chị ba Phó nói: “Con nhỏ này khách sáo với chị cái gì.” Nói xong, chị ta giúp Lục Hương làm.
Chị cả và chị hai bên cạnh không giành lại chị ta!
Chị ba Phó làm việc còn rất vui, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ.
Lục Hương thấy họ đều chất đồ lên xe rồi. Cô muốn lấy chổi quét dọn sân một chút, rất nhanh chổi trong tay bị chị cả Phó giành đi: “Để chị, chị biết quét nhà nhất!”
Chị hai hai lần không giành lại người khác, cũng âm thầm thử vận may: “Hương Hương à, nhà mẹ chị lấy cho chị nửa bát mật ong, chị không nỡ đụng tới, sau này em lấy cho chị cả em bồi bổ cơ thể.”
Lục Hương biết thời này đồ ngọt rất khan hiếm, mật ong đều là mật rừng. Muốn kiếm chút mật ong cũng phải bị chích mấy cục, nói: “Không cần.”
Chị hai giả vờ tức giận nói: “Khách sáo với chị cái gì, đợi chị đi lấy cho em.”
Tiêu Thái Liên thấy dáng vẻ trục lợi này của ba cô con dâu, tức giận nói: “Vợ thằng cả, thằng hai, thằng ba, còn chưa đi làm mà đợi ở đây làm gì?”
Ba người họ nhìn thấy mẹ chồng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Lục Hương kéo chị hai Phó nói: “Các chị mau đi làm đi, mật ong rừng chị tự dùng, thật sự không cần.”
Lựa lời mới khuyên được ba người đi!
Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ cần mẫn của họ, phì cười: “Nước tới chân mới nhảy.”
Họ vừa đi, trong sân lập tức thanh tĩnh. Lục Hương nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, con đến chỗ trưởng thôn một chuyến.”
Tiêu Thái Liên nói: “Đi đi.” Ánh mắt hiền hòa khiến Lục Hương cũng có chút nổi da gà.
Sau khi cô đi, Tiêu Thái Liên cũng ra bờ sông tán gẫu với mấy thím.
Trước đây bởi vì chuyện Lục Hương thế gả, mọi người còn có chút chê cười nhà họ Phó. Lúc này thấy Lục Hương nói chuyện làm việc gì cũng xuất chúng, ngược lại cảm thấy Phó Cầm Huy mệnh tốt.
“Vừa nãy tôi còn thấy Lục Chiêu Đệ chặn xe đạp của một người đàn ông thành phố đấy, may mà chị không rước phải cô con dâu như vậy.” Thím nói chuyện thích buôn dưa nhất.
Bà ta nhìn thấy chuyện của Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết được.
Tiêu Thái Liên nói: “Chứ gì nữa, thằng tư nhà tôi tốt số, đi học ngay lúc khôi phục thi đại học, tìm vợ, ông trời có thể đổi cho một mối tốt.”
Xảy ra chuyện, người mất mặt là nhà họ Lục, cũng không biết mẹ cô ta dạy cô ta như thế nào.
…
Lục này người Lục Chiêu Đệ chặn không phải ai khác mà là Lý Dục Tài!
Lần này Lý Dục Tài góp sức không nhỏ, vừa mời luật sư cho Lục Hương, vừa viết bài tiết lộ chuyện thôn bá của Tiết Gia Thôn, giúp Lục Hương rất nhiều, lần trước cô đưa cho anh ta hai mươi tệ, tiền mời luật sư. Anh ta không lấy, nhưng tiền này bị Lục Hương lén lút giấu trong sổ ghi chép của anh ta.
Lần này Lý Dục Tài đích thân đưa tiền lại cho cô.
Ai ngờ giữa đường thế mà lại gặp phải Lục Chiêu Đệ, Lý Dục Tài tuấn tú, gia thế tốt, cũng có cô gái lấy lòng anh ta. Nhưng người thời này đều rất e thẹn, lúc thấy người đều không dám nhìn thẳng, không gây ra phiền phức gì cho anh ta.