Vốn dĩ anh ta không có ác cảm gì với Lục Chiêu Đệ, nhưng bị cô ta nhiều lần bổ nhào tới mà tránh né ra xa.
Bây giờ đã cự tuyệt Lục Chiêu Đệ rõ ràng, thế mà vẫn đu bám lên người anh ta, thực sự không biết liêm sỉ.
Lý Dục Tài nói: “Tôi không hề qua lại với cô ta.”
Lục Hương ở bên cạnh cũng nghe ra được anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Bây giờ nếp sống bảo thủ, không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng như vậy.
Đặc biệt là Lý Dục Tài xuất thân ở thế gia văn hóa, cực kỳ hướng tới tình yêu. Chưa từng nghĩ có một ngày, anh ta phải công khai tâm ý với một người phụ nữ đanh đá chua ngoa nông thôn.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này cũng cực kỳ mất mặt.
Lục Chiêu Đệ cũng ngỡ ngàng với cách làm của mẹ mình, nghe bà ta nói vậy liền biết mẹ đang có mục đích gì.
Cưới trước yêu sau cũng được, kiếp trước cô ta có thể đưa tình yêu của hai người đến mỹ mãn, kiếp này nhất định cũng được.
Lục Chiêu Đệ không nói gì, ở bên cạnh nhìn Lý Dục Tài, trong mắt ngập tràn tình ý.
Lý Dục Tài cảm thấy huyết áp của mình sắp tăng rồi. Không kiềm chế được cảm giác muốn mắng người trong lòng, nói: “Lục Chiêu Đệ, cô tự nói đi, rốt cuộc là sao?”
Chuyện này mẹ cô ta không hiểu, cô ta còn không hiểu sao?
Lục Chiêu Đệ nhìn Lý Dục Tài nói: “Anh thật sự không thừa nhận chuyện của hai chúng ta?”
Lý Dục Tài hận không thể mắng to, Lục Chiêu Đệ cô kiếp này thiếu đàn ông sao, cứ phải quấn lấy anh ta. Nhưng giáo dưỡng nhiều năm đã cản anh ta lại.
Lý Dục Tài nói với trưởng thôn: “Tôi thật sự…thật sự không biết Lục Chiêu Đệ với mẹ cô ta lại như thế này. Tôi không hề qua lại với cô ta, nếu có một câu giả dối, trời đánh chết.”
Anh ta tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Trưởng thôn tin Lý Dục Tài, sau vài lần tiếp xúc, phát hiện anh ta là người rất lỗi lạc, con nhỏ Lục Chiêu Đệ này ở trong thôn cũng được coi là không tồi. Nhưng phóng mắt cả huyện thành, cô ta không hề ưu tú như thế.
Ngược lại, Lý Dục Tài người ta là phóng viên huyện thành, họ dùng nắm đấm với Tiết Gia Thôn cũng không giành được quyền lợi, thế nhưng một ngòi bút của anh ta lại làm được.
Chị cả Lục Bình của Lục Hương có thể thuận lợi chuyển hộ khẩu tới thôn Đại Vũ, Lý Dục Tài có công rất lớn.
Thanh niên tài hoa như vậy muốn tìm đối tượng, muốn tìm ai mà chẳng có? Hơn nữa anh ta cũng tới thôn chưa được mấy lần, lần đầu tiên chính là chuyện Lục Hương thế gả, đây là lần thứ hai. Sao lại có quan hệ với Lục Chiêu Đệ được?
Trưởng thôn nói với Lý Dục Tài: “Cậu bình tĩnh đã.”
Dù sao trưởng thôn cũng làm cán bộ nhiều năm trong thôn, lập tức nhìn ra suy nghĩ của mẹ con Lục Chiêu Đệ, đều là trai gái vừa lứa, Lý Dục Tài có điều kiện tốt, có người thích cũng là chuyện bình thường!
Nhưng nếu đu bám người ta thì không hay, nói với bác gái Lục: “Chuyện này không thể nói lung tung, bây giờ đều coi trọng chứng cứ, cô có chứng cứ gì chứng minh hai người họ từng qua lại không?”
Trưởng thôn đến pháp viện huyện một chuyến cũng có thu hoạch, đã bắt đầu chú trọng “chứng cứ” rồi.
Bác gái Lục không có chuẩn bị tâm lý, còn tưởng giống như trước kia. Trong quá khứ, danh tiếng của con gái quan trọng hơn, chỉ cần con gái cáo trạng có người trêu đùa mình, mặc kệ đối phương nói gì, đều sẽ nhận định con gái nói thật!
Sao còn cần chứng cứ nữa?
Lý Dục Tài nghe trưởng thôn nói vậy, thở phào một hơi, vừa nãy là gấp gáp tới hồ đồ, lời nói dối rõ ràng như vậy, anh ta đều không biết phân bua thế nào, may mà trưởng thôn thông minh.
Lục Hương nhìn mấy bà thím xung quanh xem tới say sưa, chẳng mấy chốc, chuyện xảy ra ở đây sẽ truyền ra rất sống động!
Bác gái Lục nuốt nước bọt, có vài phần căng thẳng.
Lý Dục Tài nói: “Tôi thật sự không có qua lại với con gái bà, chắc chắn là các người hiểu lầm rồi.”
Anh ta gấp gáp muốn thoát khỏi liên quan với Lục Chiêu Đệ, vì vậy cô ta càng thêm lạnh lòng, nói: “Được, tôi nói chứng cứ. Bác cả anh ở nước ngoài, cô hai ở thủ đô, cha mẹ ở Cảng Thành, ông nội anh vẫn luôn muốn dẫn anh về đúng không?”
Những chuyện này đều là biết được từ kiếp trước.
Lý Dục Tài trừng to mắt nhìn Lục Chiêu Đệ, ánh mắt đó giống như va phải quỷ, cô ta nói không hề sai chút nào. Nhưng vấn đề là sao cô ta biết chuyện nhà họ Lý chứ?
Bác gái Lục vừa nãy sợ tới toát mồ hôi lạnh, còn tưởng mình xong rồi, không ngờ xoay chuyển tình thế, lập tức hưng phấn trở lại!
Bà ta nói: “Nếu những chuyện này không phải cậu nói, sao nó có thể biết?”
Mấy bà thím hóng náo nhiệt xung quanh cũng lần lượt gật đầu.
Lục Hương kinh ngạc, Lục Chiêu Đệ vì xả giận thế mà lại liên tục giáng đả kích, lợi dụng ưu thế trọng sinh để đối phó người chồng trong kiếp trước.
Cô có chút đồng tình với Lý Dục Tài, đối phương bật hack, người bình thường thật sự không thể đối phó được.
Nhưng Lục Hương lại có hơi khó chịu, nói: “Lục Chiêu Đệ, anh ta mới tới thôn hai lần, sao có thể chuyện gì cũng nói hết với cô lại tránh được hiềm nghi được?”
Lục Chiêu Đệ bị hỏi đứng, cô ta không thể nói với Lục Hương mình là người trọng sinh, những điều này là những gì cô ta biết trong kiếp trước.
Đối với lời nghi vấn chi tiết này của Lục Hương, cô ta làm như không nghe.
Lý Dục Tài lại rất cảm kích Lục Hương trượng nghĩa, hít sâu một hơi, có một số bí mật anh ta không muốn nói cho người khác nghe!
Nhưng nhìn thấy mẹ con Lục Chiêu Đệ vì bu lấy anh ta mà không từ thủ đoạn, cuối cùng cũng hiểu, nói với trưởng thôn: “Tôi không biết Lục Chiêu Đệ từ đâu biết được những tin tức này, nhưng tôi chưa từng qua lại với cô ta.”
Từ sau khi nghe Lục Chiêu Đệ nói những chi tiết chuyện nhà họ Lý, bác gái Lục giống như phe thắng lợi, nhìn thấy Lý Dục Tài còn dám biện bạch, nói: “Cậu nói dối.”
Lý Dục Tài mới bỗng nhiên hồi thần nói: “Ai nói dối tự mình biết rõ!”
Lục Chiêu Đệ có hơi chột dạ nhìn vào mắt anh ta.
“Lục Chiêu Đệ chính là người tà môn như vậy, mấy hôm trước, nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà tôi, cứ nói là bị người nhà đuổi đi, muốn tá túc một đêm…”
Anh ta vừa nói ra lời này, hai mẹ con đều cả kinh: “Đừng nói bậy.” Chuyện này liên quan tới danh tiết của phụ nữ. bác gái Lục với Lục Chiêu Đệ có ngốc mấy cũng chưa từng lấy chuyện bỏ đi cả đêm không về nói ra!
Những người hóng náo nhiệt trong thôn đều kích động, lúc đầu tìm Lục Chiêu Đệ ồn ào xôn xao. Cả thôn nửa đêm lên núi tìm kiếm cô ta.
Chỉ sợ Lục Chiêu Đệ tìm chết, ai ngờ cô ta một mình chạy vào huyện đến nhà đàn ông.
Lý Dục Tài vốn không muốn nói chuyện này, nhưng Lục Chiêu Đệ với mẹ cô ta hiếp người quá đáng, chọc giận anh ta, mới khiến anh ta nói những lời này ra.
Lý Dục Tài nói: “Nửa đêm nửa hôm, đồn cảnh sát đã đóng cửa rồi. Chỉ đành để cô ta ở trong phòng khách ngủ một đêm. Chúng tôi ở trên lầu, ai biết cô ta nửa đêm không ngủ, sáng hôm sau còn lục tung nhà bếp nhà tôi, làm bánh bao. Phản khách thành chủ như vậy khiến người ta ghê tởm.”
Sắc mặt Lục Chiêu Đệ lập tức tái mét.
Người trong thôn cũng đều nhíu mày, việc cô ta ở lại đã đủ ý tứ rồi, sao còn lục tung nhà bếp người ta chứ. Bây giờ lương thực thiếu thốn, gạo bột dầu gì đó đều là thứ quý như vàng, cô ta hay rồi, tới nhà người ta lấy lương thực.
Thứ mà người nông thôn coi trọng nhất chính là lương thực, nhà ai cũng nghiêm quản bỏ vào trong tủ, còn khóa lại!
Vừa nghĩ tới người khác tới nhà mình làm khách, tự ý lấy đồ từ trong nhà làm, huyết áp cũng tăng lên.
Càng huống hồ dựa theo lời Lý Dục Tài nói, anh ta chỉ là tốt bụng cho cô ta ở một đêm, cô ta lại dám làm như vậy, thực sự khiến người ta khó chịu.
“Không…Không phải, tôi chỉ là muốn cho anh và ông ăn một miếng đồ nóng thôi.” Lục Chiêu Đệ vì trổ tài, không ngủ cả đêm.
Lý Dục Tài vốn không quan tâm cô ta có cái cớ gì, nói: “Sau này cô tránh xa tôi một chút.”
Mẹ con nhà họ Lục còn muốn quậy, trưởng thôn đã nghe hiểu, sắc mặt cũng có hơi mất khống chế, sao thôn bọn họ còn có thể có loại người này, chạy tới làm vợ người ta, người ta không thèm, cô ta còn quấn lấy.