Lý Dục Tài nói: “Nếu cô còn phản bác, vậy thì đồn cảnh sát có thể làm chứng cho tôi.” Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Lục Chiêu Đệ chấp mê bất ngộ, cứ nói hai người có gì đó, anh ta tình nguyện bỏ phí dẫn cô ta tới bệnh viện kiểm tra.
Lý Dục Tài trở mặt không nằm trong phạm vi kế hoạch của mẹ con Lục Chiêu Đệ, lần này hoàn toàn kinh hoảng mất hồn.
Trưởng thôn chỉ đành bảo Lý Dục Tài rời đi trước.
Lục Chiêu Đệ thấy sắc mặt xanh ngắt của Lý Dục Tài mới biết anh ta thật sự tức giận rồi, nói: “Dục Tài?”
Trong lòng cô ta có chút bất an.
Lý Dục Tài ngay cả đầu cũng không quay lại, đạp xe đi về.
Chỉ bỏ lại hai mẹ con đối mặt với lời chê cười của mọi người và sự quở trách của trưởng thôn, lúc hai người họ đi, mặt mày đỏ lựng.
Ngay lúc này, Phó Cầm Huy tới, nói: “Lục Hương làm xong chưa?”
Phó Cầm Huy còn đẹp trai hơn Lý Dục Tài, bình thường không thích nói cười, nhưng bờ vai lại rất rộng.
Mấy thím xung quanh còn chưa đi, nhìn thấy Phó Cầm Huy liền nói: “Tới đón Lục Hương à?”
Phó Cầm Huy ừm một tiếng.
Lục Hương nhìn thấy anh, lúc này mới nhớ ra hôm nay anh không đi làm, đưa hàng tới cung tiêu xã liền đạp xe về.
Lục Hương vốn biết Phó Cầm Huy đẹp trai, nhưng bây giờ nhìn vẫn có chút thất thần. Thật sự là mày kiếm mắt sao, thật sự rất đẹp trai.
Thấy Lục Chiêu Đệ lỗ to, vô cùng vui vẻ, rạng rỡ nhìn Phó Cầm Huy nói: “Chuyện của tôi đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Phó Cầm Huy bị Lục Hương khoác tay, anh có hơi không thích ứng với sự thân mật như vậy, muốn lấy cánh tay ra, nhưng lại bị Lục Hương giữ chặt.
Phó Cầm Huy ho khan một tiếng, sau đó khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Mấy thím xung quanh trêu chọc nói: “Tình cảm hai vợ chồng tốt thật, ở trong một thôn cũng đón tới đón lui.”
Họ nói cực kỳ to.
Hai mẹ con Lục Chiêu Đệ vẫn chưa đi xa, quay đầu nhìn Phó Cầm Huy và Lục Hương ở chung với nhau, giống như bị cảnh tượng này kích thích, cúi đầu sải bước đi về nhà.
Trước đây đều là Lục Chiêu Đệ khóc lóc sướt mướt, bây giờ bác gái Lục cũng muốn khóc.
Một mối hôn sự ngon lành sao lại đẩy cho Lục Hương chứ.
Biết ngay con gái thích trai huyện thành không đáng tin. Lục Chiêu Đệ nghĩ cô ta có bản lĩnh từng bước đi lên, chắc chắn tình cảm của hai người sẽ dần sâu đậm, hôm nay mới biết chân tướng của sự tình.
Khiến bà ta ngượng chết!
Chỉ vậy, còn chưa xong, hôm đó trong huyện gọi điện thoại tới. Ý tứ nhắc nhở trưởng thôn quản thúc hiện tượng không văn minh này.
Lãnh đạo còn nói trong điện thoại: “Thôn các người có một cá nhân tiên tiến, trong chuyện bạo lực gia đình này, lại biểu hiện rất có tình người, bên trên rất quan tâm tới thôn các người. Đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh ngon.”
Lý Dục Tài là ai, người ta quen biết đủ hạng người trong huyện, ông nội còn là người có thủ đoạn thông thiên, chọc anh ta làm gì?
Trưởng thôn vừa gật đầu lia lịa, vừa tức giận ngút ngàn. Trực tiếp phế chức vị văn thư của bác trai Lục.
“Sau này chú cũng ra đồng làm việc đi.”
Bác trai Lục ngốc người, đã bao nhiêu năm không làm đồng áng rồi, bây giờ làm thật sự rất đuối.
Vừa xin xỏ vừa mời mọc. Trưởng thôn đều không ngó ngàng tới, nói: “Đã sớm nói với chú đừng có làm những chuyện bừa bãi, cứ không nghe.”
Bác trai Lục biết trưởng thôn nói vợ và con gái, tức giận nói: “Đó đều là hai người họ tự làm bừa, tôi không biết chuyện này.”
Trưởng thôn nói: “Chú ngay cả nhà cũng không quản được, sao để chú quản chuyện trong thôn. Quay về nói với vợ và con chú, từ ngày mai, mỗi buổi trưa tan làm, đều phải đến bãi đập lúa làm kiểm điểm, nhận thức sâu lỗi lầm của mình.”
Buổi trưa bãi đập lúa đông người nhất, đến đó kiểm điểm, mất hết sạch mặt mũi của mấy thế hệ.
Trưởng thôn cả giận, nói: “Nhìn xem chuyện họ làm, tôi cũng ngại nói.” Ngay cả lãnh đạo trong huyện cũng kinh động, họ còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, mơ đi!
Bác trai Lục vẻ vang bao nhiêu năm như vậy, người tới trung niên, chức vị bị phế đã đủ thê thảm. Còn phải đi kiểm điểm, nghĩ cảnh tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ đó, ông ta không muốn sống nữa.
Hận không thể quỳ xuống trước mặt trưởng thôn. Trưởng thôn nói: “Không muốn kiểm điểm cũng có cách khác.”
Bác trai Lục sáng mắt lên, còn không biết là cách gì đã gật đầu lia lịa: “Tôi đồng ý.”
Trưởng thôn nói: “Bây giờ mới có được phương pháp ủ phân, chú với vợ chú thu phân của cả thôn.”
Bác trai Lục tái mặt, con người ông ta sỉ diện nhất, nhà vệ sinh trong nhà đều là thuê người tới đào đi. Bây giờ bảo ông ta đi đào phân của cả thôn, còn phải thu thập lại. Nghĩ tới cái mùi đó đã không chịu nổi: “Còn có cách khác không?”
Trưởng thôn nhíu mày: “Đây không phải lúc mặc cả với chú.”
Bác trai Lục chỉ đành đồng ý chuyện này. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Lục Chiêu Đệ nấu cơm ở kệ bếp liền nổi giận, vươn tay hung hăng tát cô ta một cái bạt tai: “Mệnh nha hoàn mà sống kiểu tiểu thư.”
Lục Chiêu Đệ không phòng bị, bị đánh rớt cả hoa tai, tai bắt đầu rỉ máu, lập tức gào khóc.
Bác gái Lục vội vàng đi lên can ngăn: “Làm gì vậy?”
Bác trai tức giận không nhẹ: “Sao bà không quản con gái, xem thử đứa con gái bà dạy ra, hạ tiện!”
Bác trai Lục tức điên, căn bản không ngăn được, đánh cả vợ lẫn con gái, không chỉ là chuyện đi làm trong huyện đi tong, ngay cả văn thư trong thôn cũng mất, bây giờ còn bị bắt làm công việc dơ bẩn như vậy.
Đều tại bọn họ ngày ngày giở trò, trước đây ầm ĩ như thế còn chê chưa đủ mất mặt, bây giờ còn tồi tệ hơn.
…
Lục Hương với Phó Cầm Huy về nhà, anh giống như có lời muốn nói với cô.
Lục Hương theo anh vào phòng. Ban ngày ánh sáng trong phòng có hơi tối, hai người cũng không mở đèn, ở trong chỗ tối tăm trong phòng.
Phó Cầm Huy nói: “Lục Chiêu Đệ muốn vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp có phải không?”
“Ừm.” Lục Hương gật đầu, cái này còn phải nói, ngay cả phú nhị đại trong thôn như Phó Cầm Huy cũng không lọt vào mắt cô ta, một lòng muốn trèo cây cao.
“Vậy em thì sao?” Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, trước giờ, hai người họ chưa từng nói qua vấn đề này.
Lục Hương xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ, vừa giỏi nấu nướng, vừa có lý trí và mục tiêu, người như vậy sẽ cam lòng ở nông thôn cả đời sao?
Tuy hai người đã kết hôn nhưng hữu danh vô thực.
Nói không chừng Lục Hương cũng đã sớm có dự định khác.
Lục Hương bị anh hỏi cho sững người. Cũng nhất thời không trả lời được câu hỏi của anh. Giọng nói của Phó Cầm Huy lạnh đi: “Tôi biết rồi.” Sau đó đi ra ngoài.
Lục Hương gọi anh lại: “Này.”
Tối đó, Phó Cầm Huy trải đệm dưới đất, Lục Hương gọi anh lên ngủ, anh nói: “Đừng thử thách khả năng khống chế của đàn ông.”
Cô sững ra, nhưng cũng không kiên trì, lần đầu tiên cô ngủ chiếc giường rộng rãi như vậy, nhưng tối đó lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, Phó Cầm Huy dậy rất sớm, cuộn chăn đệm lại bỏ lên đầu tủ.
Lục Hương không ngủ cả đêm, Phó Cầm Huy vừa động đậy, cô liền tỉnh dậy, ngồi trên giường nhìn anh.
Anh dọn dẹp xong, đứng ở trong phòng, giống như có gì muốn nói với cô.
Lục Hương đang đợi anh nói.
Ai biết anh chẳng nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bỏ lại cô rất ủ rũ ngồi trên giường. Cô cũng dọn dẹp chăn giường rồi ra ngoài, cơm trong nhà là bốn cô con dâu luân phiên nấu mỗi ngày.
Hôm nay tới phiên chị cả, chị ấy thích bánh rán cộng thêm một nồi cháo nhất. Lấy dưa muối muối trong nhà cắt thành sợi rồi đựng vào dĩa, mặn chát, ăn một sợi dưa muối đủ một miếng bánh, còn phải uống thêm một ca nước.
Chị cả thấy Lục Hương dậy sớm, vui vẻ nói: “Hương Hương, dưa muối trộn em làm hôm qua làm như thế nào vậy?” Dưa muối nhà mình còn có thể làm thành giòn thanh vừa miệng như vậy, cũng thật kỳ diệu.
Hôm qua ban ngày họ ăn không đủ, lúc ra đồng còn đựng vào hộp cơm không ít.
Lục Hương nói: “Buổi sáng chị cả bận như thế, vẫn nên để em nấu cho.” Nhà chị cả có con, buổi sáng bận xong cho mình và con, thời gian đều không đủ dùng!
Chị cả nói: “Thế thì ngại lắm.”
Lời vừa dứt liền nghe con trai của chị ấy ở trong phòng gọi tìm mẹ.
Chị cả hơi áy náy cười, nói: “Vậy lần này làm phiền em trước, đứa nhỏ nghịch ngợm đó của nhà chị, ba ngày không đánh liền lên nóc nhà dỡ ngói.