Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 85

Tiêu Thái Liên nói: “Trưởng thôn dĩ nhiên có lý của trưởng thôn, các người ầm ĩ như vậy, chẳng nghe thấy trưởng thôn nói chuyện được.”

Trên đường người nhà họ Phó chạy tới đã nghe nói chuyện sắp mở trại nuôi heo. Ai cũng dạt dào cảm xúc, chị hai Phó với anh hai cũng muốn lấy được việc này!

Từ sau khi nhà họ Phó bắt đầu bán cổ vịt, ăn uống trong nhà không tồi, đồ tốt cũng chưa từng ngừng, cũng đều nếm được vị ngọt. Xem ra còn phải làm kinh doanh, ai nấy đều nhìn ra được lợi ích khi nuôi heo. Nếu có thể rơi lên người họ cũng không tồi.

Người có suy nghĩ này trong thôn không phải một hai người.

Phần lớn đều muốn mình làm, nếu thực sự không được thì để thôn làm.

Dù sao thì mọi người đều không đồng ý để người nhà họ Lục làm.

Trưởng thôn đứng trên một tảng đá lớn, nói với mọi người: “Im lặng chút, làm gì vậy, muốn tạo phản à.”

Thấy trưởng thôn lên tiếng, mọi người mới im lặng, cũng có người nhỏ tiếng thì thầm.

Mọi người đều muốn biết chuyện nuôi heo tốt như vậy sao lại rơi lên người vợ chồng nhà họ Lục.

Không thể bởi vì chuyện của Lục Bình mà thấy họ đáng thương nên cho được!

Nếu là lý do này, họ không phục, trong thôn rất nhiều người đáng thương.

Mọi người nói đủ kiểu, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh, phát hiện trưởng thôn đứng ở đó không nói câu nào. Thời gian dài họ cũng không dám làm càn.

Trưởng thôn nói: “Vốn dĩ muốn qua một đợt rồi nói với mọi người, ai biết có người lẻo mép.”

Nghe trưởng thôn nói xong, văn thư trong thôn cúi đầu xuống.

Chính là anh ta nói cho mẹ mình nghe, ai biết cả thôn đều biết.

Trưởng thôn nói: “Các người đều muốn biết vì sao cho chuyện nuôi heo này cho nhà họ Lục, tức quá nên tìm tới? vậy tôi nói cho các người biết vì sao!”

Ông ta vốn không muốn nói, nhưng ông ta và Lục Hương đã đánh giá thấp chấp niệm nuôi heo của người trong thôn.

Bây giờ ầm ĩ thành thế này, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng ngơi nghỉ.

Liên quan tới đại nghiệp nuôi heo trong thôn, rất nhiều người đều xúm tới, ngay cả cha mẹ Lục ở xa cũng tới.

Trưởng thôn nói: “Lục Hương là phần tử tiên tiến trong thôn, được huyện tuyên dương. Lần này nuôi heo cũng là cô ấy đề ra với lãnh đạo huyện, muốn kiến thiết nông thôn mới, lãnh đạo trong huyện coi trọng, cho nên mới có chuyện sau đó.”

Trưởng thôn nhìn mọi người, ý tứ rất rõ ràng, không có Lục Hương, chuyện nuôi heo trong thôn không thành.

Nhưng thấy có một số người gân cổ, dường như không quan tâm, vẫn nhung nhớ chuyện nuôi heo này.

Trưởng thôn nói tiếp: “Còn có phương pháp ủ phân thời gian trước cũng do Lục Hương cung cấp.”

Lời vừa dứt, người bên dưới bắt đầu thầm thì to nhỏ.

Cũng có người lén lút nhìn Lục Hương, không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.

Người có mặt ở đây đều là người làm ruộng quanh năm. Phân ủ có hiệu quả bao nhiêu, họ tận mắt nhìn thấy.

Như vậy thái độ kịch liệt của mọi người mới dịu lại.

Trưởng thôn tiếp tục: “Lục Hương tìm tôi nói, hi vọng cho cha mẹ cô ấy nuôi heo, kiếm thêm chút thu nhập. Tôi không đồng ý, trước đây trong thôn từng nuôi heo, sau đó vì sao không nuôi, ắt hẳn trong lòng mọi người cũng rõ. Không phải nuôi heo là nhất định kiếm được tiền!”

Trưởng thôn lần lượt nhìn sang, nói: “Sau đó tôi đề ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành với Lục Hương, bảo cô ấy đến xưởng phân bón mua hai tấn phân hóa học. Mua về, tôi mới đồng ý.”

Lời này chắc chắn là quả bom nặng cân ném vào trong đám người, mua phân hóa học, lẽ nào họ có phân hóa học?

Trưởng thôn cũng không úp mở nữa, nói: “Lục Hương người ta đã cầm đơn hai tấn phân hóa học tới tìm tôi phê. Tờ đơn này đáng giá hơn một nghìn tệ. Vì sao tôi không đồng ý, các người ai có thể mua được nhiều phân như vậy?”

Tiêu Thái Liên, bao gồm cha mẹ Lục đều là lần đầu nghe thấy lý do bên trong, người nhà họ Phó cũng nhìn Lục Hương bằng con mắt khác.

Xưởng trưởng xưởng phân bón, dựa theo cấp bậc mà nói cũng là cán bộ lớn, cô làm sao thuyết phục được?

Nghe vậy, người trong thôn cũng tự than mình không bằng. Chuyện này quả thực là do Lục Hương làm, nhưng vẫn có người nói: “Lẽ nào chỉ cho nhà họ nuôi heo, chúng tôi không được gì sao.”

Trưởng thôn nói: “Hỏi hay lắm, tôi đã nói với nhà họ Lục rồi, cho họ đất, xây chuồng heo. Heo con, thức ăn đều do họ chi, lời hay lỗ họ tự gánh. Mặc kệ nuôi bao nhiêu đều phải quy cho thôn ba phần. Tới lúc đó heo xuất chuồng, chúng ta mổ cả thôn chia thịt!”

Nghe vậy, trên mặt mọi người có thêm vài phần nụ cười.

Biết ngay trưởng thôn sẽ không làm kinh doanh lỗ vốn.

Heo ăn giỏi hơn bất cứ thứ gì, một năm chỉ tiền ăn đã tốn không ít.

Cách của trưởng thôn đã chặn miệng của phần lớn người. Còn có một số ít người cũng muốn tranh thủ. Họ nhìn nhà họ Lục nuôi heo mà nóng mắt. Trưởng thôn bị họ lải nhải tới phiền, nói: “Nếu anh cũng có thể lấy được đơn hai tấn phân bón, tôi cũng cho anh nuôi.”

Lúc này mọi người mới chịu thôi. Chỉ là nhìn nhà họ Lục vẫn có chút ngưỡng mộ. Cha mẹ Lục xưa giờ không có ai chú ý, bây giờ bị người ta vây quanh. Lần trước nghe chị hai Lục nhắc tới, nói có hợp tác nuôi heo, hỏi họ có thể hợp tác không.

Cha mẹ Lục đã sớm thương lượng xong cách ứng phó, nói: “Còn chưa biết ra sao, nuôi thử một năm đã.”

Cũng có người ganh tỵ nói: “Chị đúng thật có được một đứa con gái giỏi!” May nhờ có đứa con gái như vậy, nếu không trên trời rơi xuống cái bánh ngon sao lại đập lên người hai người họ được.

Nhưng cũng có người không vui, phát ngôn: “Nuôi heo dễ như thế, đừng có nuôi không được, ngược lại lỗ tới mức quần lót cũng không mặc nổi.”

Anh ta cố ý nói to!

Lục Hương nghe xong đáp lại một câu: “Cái này không cần phí tâm, cha mẹ tôi chưa từng nuôi heo, nhưng người ở trại heo thì khá lắm.”

Người bên cạnh nghe vậy, đố kỵ tới đỏ mắt.

Chuyện cha mẹ Lục Hương nuôi heo truyền khắp thôn giống như một tiếng nổ.

Mọi người đố kỵ chết.

Cha mẹ Lục Hương là người thành thật, nói một câu khó nghe, chính là kiểu người nhu nhược. Tuy ở cùng một thôn nhưng mọi người cũng có lòng so sánh!

Nhìn thấy người không bằng mình lắc người có được việc nuôi heo tốt như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao. Nhìn thấy những người mồm mép lanh lẻo đó đều bị trưởng thôn chặn họng đi về, những người còn lại cũng không dám cứng chọi cứng.

Trưởng thôn nói cũng có lý, chuyện này đều là do Lục Hương giải quyết ổn thỏa. Người ta xin cho cha mẹ của mình, ai còn có thể vượt qua cô chứ?

Có người bắt đầu giở trò bẩn, nói xấu Lục Hương với Tiêu Thái Liên và người nhà họ Phó, nói cô đã kết hôn còn lén lút giấu tâm nhãn.

Nhưng Tiêu Thái Liên đã thông suốt, nếu không có Lục Hương cũng không có mối kinh doanh cổ vịt như bây giờ, mới vừa chia được một khoản tiền, bây giờ kho vàng nhỏ của Tiêu Thái Liên đã thành đống rồi.

Nếu nhà họ Lục phất lên, bà làm thông gia cũng hãnh diện.

Tuyệt không thể để người khác giở thủ đoạn thấp hèn như vậy ly gián họ, còn cảnh cáo người trong nhà cũng phải như vậy, người nhà họ Phó đoàn kết nhất, không có ý kiến gì. Tuy chị hai Phó bọn họ có chút tiếc nuối nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thiệt.

Hơn nữa chuyện nuôi heo này phải lo nhiều cái, mình cũng chưa chắc làm được, dần dần cũng tắt tâm tư.

Người bên ngoài xúi giục, họ không có được cũng không để người nhà họ Lục yên ổn. Người giở thủ đoạn này nhiều không kể hết, lại tìm tới, Tiêu Thái Liên nói: “Hai vợ chồng nhà họ Lục tỉ mỉ, nuôi heo vừa hay. Hơn nữa trong thôn đã lấy không ba phần cũng không ít rồi. May mà người nhà họ Lục hậu đạo, nếu là tôi, vất vả một trận đều cho người khác, tôi mới không thèm làm.”

Mấy hôm nay chị Lý gây chuyện nhiều nhất, chồng chị ta khen Lục Hương giỏi giang, chị ta liền có chút đố kỵ, bây giờ khắp nơi nhóm lửa đều có bóng dáng của chị ta. Ngày nào cũng hóng hớt đông tây, cả thôn Đại Vũ đã sắp không chứa nổi chị ta rồi.

Chị Lý nói: “Ba phần còn cao? Người ta lấy bảy phần đó, số chẵn còn không phải vẫn ở nhà họ Lục sao.”

Tiêu Thái Liên có chút khó chịu, nói: “Không thể nói như vậy, bắt heo con bao nhiêu tiền, thức ăn nuôi heo và lương thực bao nhiêu tiền. Tiền này đều do nhà họ Lục bỏ ra, trong thôn đã chiếm hời to rồi.”

Bình Luận (0)
Comment