Chị Lý không quan tâm, nói: “Nói giống như nhà họ Lục bị thiệt vậy, nếu mà thiệt kiểu này nhà tôi cũng nguyện ý chịu, nhưng trưởng thôn không cho.”
Tiêu Thái Liên nói: “Không phải trưởng thôn nói ai có thể mua phân bón về, cũng cho nuôi heo, cô gắng sức chút, đừng có ngày nào cũng ganh tỵ.”
Mặt chị Lý đỏ lên, thường ngày nghe uy danh của Tiêu Thái Liên, bây giờ thấy con dâu hướng về nhà mẹ đẻ, người bình thường nghe xong còn không nổi giận đùng đùng, bà thì hay rồi, còn bảo vệ giống như gì.
Suy cho cùng chị Lý cũng là tiểu bối, không dám cứng chọi cứng với Tiêu Thái Liên. Chỉ đành âm dương quái khí nói: “Tôi không có mệnh tốt như thế, người ta gả thay cũng có thể gả cho sinh viên đại học duy nhất trong thôn. Cứu người đã có thể được tiên tiến, đến huyện một chuyến đã có thể lấy được đơn phân bón. Tôi lấy cái gì so với người ta?”
Chị ba Phó với Lục Hương đi tới, vừa hay nghe thấy chị Lý nói lời này.
Lục Hương vừa muốn lên tiếng đã bị chị ba Phó giữ tay lại, ngược lại chị ba xông lên nói: “Nếu cô đã biết, sao còn lắm mồm như vậy?”
Chị Lý nói xấu người ta sau lưng, bất thình lình bị chính chủ nghe thấy, có vài phần chột dạ, lại bị chị ba Phó đâm một câu. Trên mặt mất không chế, hừ một tiếng xoay người đi.
Chị Lý đi, nhưng xung quanh còn xúm lại không ít người hóng náo nhiệt nói ra nói vào.
Chị ba Phó nói: “Những người này thật sự không ưa người khác sống tốt mà, thím nhà họ Lục sống khổ biết bao. Hai vợ chồng không kiếm được bao nhiêu điểm công, còn nuôi một người bệnh một đứa trẻ. Sống trong căn nhà tàn tạ nhất thôn, khó khăn lắm mới có cơ hội làm giàu, cũng là Lục Hương liều mạng tranh được, chướng mắt ai chứ.”
Tuy mọi người đều đỏ mắt ghen tỵ khi nhà họ Lục nuôi heo, nhưng bị người ta nói như vậy vẫn rất ngại. Cũng không muốn thừa nhận, nói: “Uầy, đều là đùa giỡn, nói bừa thôi.”
“Cô cũng đừng để trong lòng.”
“Hương Hương à, mẹ cô vất vả, sau này nếu nhà tôi có nước vo gạo và củ cải gì đó đều cho cha mẹ cô, nuôi heo đều có thể dùng được.”
Lục Hương cảm ơn mọi người vài câu.
Tiêu Thái Liên cùng chị ba Phó và Lục Hương định đến nhà họ Lục xem thử. Nhà họ Lục ít người, nếu có gì cần người khác tham mưu làm chủ, cũng tiện sắp xếp.
Lúc đi, Tiêu Thái Liên còn dạy chị ba Phó vài câu: “Mấy câu nói đó của con đắc tội người ta, chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp cả thôn, ai ai cũng biết!”
Chị ba Phó hoàn toàn không quan tâm: “Ai quan tâm bọn họ.” Bây giờ chị ta phục Lục Hương, ngay cả chuyện nuôi heo cô cũng làm được, rất bản lĩnh.
Bây giờ chị ba Phó muốn ôm chặt đùi của Lục Hương, sau này chắc chắn không thiếu được lợi.
Chị ba nghĩ tới đây, vui vẻ khoác tay cô, còn thân hơn em gái ruột.
Tiêu Thái Liên thấy chị em dâu bọn họ hòa thuận, không nói gì nữa.
Rất nhanh khi họ tới nhà họ Lục, xa xa nhìn thấy xung quanh vây một vòng người.
Lục Hương thầm nói không hay, vội vàng đi lên, phát hiện bà nội Lục bọn họ thế mà lại ở đây.
Lục Hương chen vào đám người, đi lên trước.
Bà nội Lục và bác gái Lục đều ở đây.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, trên mặt bác gái Lục cũng trông già đi rất rõ. Trước đây ở nhà tổ họ Lục sống sung sướng, còn có thể vơ được tiền từ nhà chú út (cha của Lục Hương), cuộc sống thoải mái.
Bây giờ trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế, be bét hết cả. Chồng mất việc, ngày nào cũng làm việc thể lực, tình cảm với bà ta cũng không còn như trước, con gái làm ra chuyện xấu bỏ chạy. Em trai, cháu trai đều vào tù. Con trai cũng xem thường bà ta.
Hôm nay dẫn bà nội Lục tới đây, nói: “Mẹ nói muốn tới chỗ các người sống.” Bà ta hận không thể đuổi bà già đi, bà già này chỉ có bản lĩnh làm trời làm đất!
Cha mẹ Lục Hương trước giờ không được bà nội Lục thích, nhìn thấy họ có trại nuôi heo, cuộc sống cũng ra dáng hơn, vừa bị người ta phỉnh liền định tới, ngay cả bao đồ cũng mang theo.
Bác gái Lục nhìn Lục Hương, đều biết tuy Lục Hương là con gái đã xuất giá, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều nghe theo cô.
Nhưng cho dù là cô cũng không dám nói một chữ, nói chính là bất hiếu.
Bây giờ họ làm trại nuôi heo, vốn dĩ đã khiến người ta đỏ mắt, nếu họ dám lên tiếng, tới lúc đó trong thôn chắc chắn rất nhiều người đàm tiếu.
Tiêu Thái Liên có chút tức giận, đây không phải là ức hiếp người hiền lành sao, trại nuôi heo còn chưa xây, trong nhà đã bắt đầu xảy ra chuyện.
Không hề để người ta an ổn chút nào!
Cha Lục sau khi trải qua nhiều chuyện cũng không hiếu thuận một cách ngu dốt như trước nữa, trong nhà thực sự không còn chỗ ở, chỉ có hai căn phòng nhỏ. Lần trước chị hai về, đều không có chỗ ở!
Bà nội Lục tới ở đâu?
Bà nội Lục nhìn chằm chằm Lục Hương, trước đây mỗi lần hỏng chuyện đều là do con nhỏ này.
Lục Hương lại nói: “Được, muốn tới đây ở thì ở.”
Bà nội Lục đã chuẩn bị xong sẽ khào thét, nhưng lại kẹt ngang cuống họng. Lần này sao lại chuyển tính rồi?
Bà nội Lục đang đợi Lục Hương phản bác, bà ta làm ầm ĩ một trận lớn. Trước đây bà ta còn cần chút thể diện, nhưng từ sau khi trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, phát hiện vô liêm sỉ là thoải mái nhất.
Bây giờ kỹ thuật ngồi trên đất la lối om sòm đã tinh tiến rồi.
Nhưng Lục Hương thế mà lại đồng ý, ngược lại rất kỳ lạ.
Không chỉ bà nội Lục chấn kinh, ngay cả cha mẹ Lục cũng không ngờ Lục Hương sẽ nói như vậy.
Người có mặt ở đây đều nhìn Lục Hương.
Lúc này, cô nói với bác gái Lục: “Tôi đã nói để bà nội tới ở đây từ sớm, các người cứ nói sợ bà nội mệt khổ. Hôm nay bà nội chủ động tới, có thể thấy vẫn thương cha tôi!”
Bà nội Lục nhíu mày lại, vừa nghe đã biết không phải lời tốt lành gì: “Mệt gì? Tôi nói cho cô biết, tôi đã lớn tuổi rồi, không làm được việc gì.” Bà ta cậy già lên mặt trước.
Lục Hương còn có tâm trạng cười với người khác, nói bà nội Lục là khẩu thị tâm phi, tuyệt đối đừng hiểu lầm bà ta.
Bà nội Lục nghe vậy, cổ cũng cứng lên.
Bà ta nói sao Lục Hương lại chuyển tính, tưởng cô tốt, hóa ra là ở đây đợi bà ta rồi!
Đáng hận là Lục Hương tâng bà ta quá cao, khiến bà ta không thể phản bác, nếu không giống như bà ta không biết điều vậy.
Giống như một nắm đấm đập lên bông.
Loại cảm giác tức nghẹn này khiến ngũ quan bà nội Lục cũng méo mó theo.
Chị ba Phó bình thường cảm thấy Lục Hương tốt, bây giờ thấy cô chỉ dùng vài câu nói đã khiến bà già khó chơi như bà nội Lục thành như vậy, càng thêm sùng bái cô.
Có câu kiệu hoa người người khiêng. Chị ba Phó vốn dĩ chính là người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn. Bây giờ thấy có náo nhiệt để hóng, nào còn có lý không hóng.
Lập tức nói: “Bà ấy tới thì làm những gì?”
Lục Hương cho chị ba Phó một ánh mắt xinh đẹp.
Chị ba Phó tiếp nhận được, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Lục Hương nói: “Cha mẹ em phải nuôi heo, trong ngoài nhà luôn phải có người dọn dẹp. Còn có một ngày ba bữa cơm. Chị cả em là người bệnh không làm được, còn phải trông Tiểu Bảo. Đang lo không có ai, vẫn là bà nội thương chúng con.”
Nghe xong lời này, sắc mặt bà nội Lục xanh ngắt.
Người khác thấy vậy cười phụt một tiếng, cười ra tiếng mà chẳng nể nang ai.
Đương nhiên người vây xem nhìn ra được bà nội Lục không định tới làm việc, người ta là tới hưởng phúc.
Lục Hương thì hay, sắp xếp những việc này cho bà ta, còn mệt hơn cả đi làm đồng.
Trước đây bà nội Lục coi thường cái nhà rách nhỏ hẹp này của họ, trong nhà thấp bé không nói, lại còn tăm tối không có ánh mặt trời. Nói khó nghe chút giống như là quan tài mở cửa sổ.
Nào có sáng sủa rộng rãi như nhà tổ, càng huống hồ Lục Hương đã sớm không còn là cô gái hiền lành năm đó.
Xảo quyệt tinh quái.
Ngay cả người già như bà nội Lục cũng không thể chiếm được tiện nghi từ trên tay cô, lập tức sửa lời, nói: “Thôi, tôi vẫn nên về thì hơn.”
Vừa nãy bác gái Lục cũng theo mọi người xem náo nhiệt nhà Lục Hương. Còn có thể hất đi bà già đáng chết này. Ai ngờ, Lục Hương bốn lạng đẩy nghìn cân, ngược lại tiễn bà già đáng ghét này về.