Nhà họ Phó đã được coi là khá giả, nhà xây không ít, nhưng sau khi mọi người kết hôn, ai cũng có con, ban ngày lúc ít người còn đỡ!
Tới tối, trong sân còn phải làm cổ vịt, người cũng nhiều, đám trẻ đều về nhà, chạy tới chạy lui, có chút chật hẹp.
Có hơi ngột ngạt, nhưng nhà họ Phó chưa chắc chịu ra riêng, hơn nữa Lục Hương bọn họ lại xếp nhỏ nhất, cũng không tiện nói ra.
Phó Cầm Huy nói: “Cũng không khó.”
Lục Hương biết Phó Cầm Huy bình thường không thích nói chuyện, nhưng một khi nói, lời nói lại như có ẩn ý.
Lục Hương lập tức hỏi: “Anh có cách hay gì sao?” Cô nhìn Phó Cầm Huy.
Phó Cầm Huy nói: “Đợi sau này em có con, nơi này không ở được thì có thể chuyển đi.”
Cô nói với anh: “Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh, sao lại cứ nhắc tới cái này!”
“Lời anh nói là thật lòng!”
Lục Hương ngại nói tiếp, qua loa kết thúc chủ đề này.
Họ vừa ra ngoài liền phát hiện Tiêu Thái Liên ở bên ngoài đợi.
Tiêu Thái Liên đưa cho Lục Hương hai mươi tệ, muốn hợp tác nuôi heo. Ngoài ra lại đưa thêm mười tệ tiền thức ăn, tới lúc đó đợi cuối năm mổ heo!
Phần vẻ vang này cũng chỉ có nhà họ Phó có, nếu không phải nhờ Lục Hương, sẽ không có chuyện tốt như thế này.
Bây giờ nhà họ Lục là gia đình vẻ vang nhất, ngoài ra, ai có thể nuôi nổi heo.
Nhưng mọi người cũng có chút hi vọng, heo này đến tết là xuất chuồng, tới khi đó có hai con trong thôn có thể bán! Người người đều có thể chia được thịt.
Mới nói chuyện, liền nghe bên ngoài nói: “Mau đi, trưởng thôn tìm cô.”
Lục Hương vừa nghe xong, vội vàng đi xem.
Tới đó phát hiện trưởng thôn nhận được điện thoại trong huyện, bảo Lục Hương gọi điện thoại lại sau nửa tiếng. Ông ta bảo cô chuẩn bị một chút, nghe nói là phong thư cô viết trước đó đã khiến lãnh đạo chú ý.
Trưởng thôn chưa từng nhận được tin do lãnh đạo huyện gửi tới, lần này lại chủ động gọi điện thoại cho ông ta, ông ta thụ sủng nhược kinh mặc dù không phải tìm ông ta.
Nhưng ông ta vẫn lấy bộ quần áo bình thường không nỡ mặc ra, người khác cũng có hơi căng thẳng.
Qua một lúc, điện thoại trong huyện gọi tới như đã hẹn, lãnh đạo trong huyện hỏi Lục Hương, phong thư kia là cô viết sao?
Lục Hương đáp: “Là chồng tôi viết!”
Lãnh đạo ở đầu dây bên kia cười nói: “Chồng cô chính là Phó Cầm Huy nhỉ!” Trong huyện tổng cộng chỉ có một sinh viên đại học như vậy, ông ta đã sớm nghe nói rồi! Không ngờ thôn Đại Vũ ngọa hổ tàng long. Chẳng những có một người tài như Lục Hương, còn có phượng hoàng vàng như Phó Cầm Huy.
Cuối cùng còn biểu dương cao độ nội dung trên phong thư này.
Nói đợi lát nữa sẽ gửi một ít đồ cho Lục Hương.
Lãnh đạo trong huyện vô cùng vui, chỉ cần có những thứ này, ông ta có thể vào tỉnh làm báo cáo, cho họ xem tư tưởng của người trong huyện tiên tiến cỡ nào. Đồ tùy tiện viết ra cũng hàm ý sâu xa.
Những thứ này cũng là thành tích quan trọng trong công tác lãnh đạo trong huyện.
Dĩ nhiên lãnh đạo huyện vô cùng vui, còn nói tặng cho Lục Hương ít đồ, người đưa hàng đã xuất phát rồi, lúc này đã sắp tới.
Họ nói chuyện rất nhanh, cũng chỉ khoảng hai phút liền cúp máy.
Những người khác vội hỏi: “Lãnh đạo huyện nói gì với cô vậy?”
Lục Hương nói: “Ông ấy khen tôi, còn nói muốn tặng chút đồ!”
Lời vừa dứt liền nghe một tiếng cười phụt: “Chém gió đi, lãnh đạo còn thưởng đồ cho cô? Chưa từng nghe nói, họ không tặng đồ cho lãnh đạo đã không tồi rồi.”
Người nói lời này không phải ai khác, chính là chị Lý đi khắp nơi nói xấu cô vài ngày trước. Lần trước bị cha ba Phó chửi không cất nổi mặt, bây giờ nghe thấy Lục Hương lại được khen thưởng, lập tức nghi ngờ tính thật giả của chuyện này.
Bị chị Lý quấy rầy, những người khác cũng không còn hưng phấn giống như trước nữa.
Cũng phải, trước giờ chưa từng nghe nói lãnh đạo huyện sẽ tặng đồ cho người dân bình thường chỉ vì viết văn hay, chuyện này nói ra kiểu gì cũng mang theo một cảm giác nằm mơ!
Chị Lý thấy người không tin Lục Hương nhiều, chị ta rất vui.
Mấy hôm nay nhìn Lục Hương phong quang vô hạn, bây giờ thấy cô xui xẻo, chị ta vui muốn chết.
Trắng trợn ra ngoài tuyên truyền một phen, phá hoại!
Tới lúc đó nếu lãnh đạo không tặng đồ tới thì cô sẽ rất mất mặt.
Trưởng thôn có hơi hối hận, sớm biết đã không hỏi rồi.
Nếu không hỏi thì cũng không ngượng ngùng như vậy. Bây giờ tát cả mọi người đều đang đợi lãnh đạo huyện gửi đồ cho Lục Hương.
Thế là dưới sự tuyên truyền của chị Lý, chuyện này rất nhanh đã lan khắp thôn, ai ai cũng biết.
Bây giờ điều Tiêu Thái Liên phiền nhất chính là người phụ nữ mồm mép khuấy đảo thị phi này, nói: “Cho dù ông ta không cho thì thế nào, trong huyện đã trao bằng khen cho con dâu tôi rồi.”
Chuyện này người khác không dám biện giải.
Dù sao thì rất nhiều người đều nhìn thấy.
Chị Lý vẫn luôn ở bên cạnh nói: “Ghê gớm ha! Trong huyện tặng đồ cho Lục Hương.” Giọng điệu âm dương quái khí.
Ngay lúc này, nghe thấy bưu tá gọi tên của Lục Hương.
Hôm nay trên yên sau xe của bưu tá có một cái thùng to, không nhẹ nhàng mấy.
Sau khi dừng lại, bưu tá liền gọi Lục Hương: “Có đồ cho cô!”
Lần này anh ta là tạm thời được điều đi, đích thân giao đồ tới tay Lục Hương, là nhiệm vụ do cấp trên giao.
Thông thường bưu tá đều là đưa thư, chị Lý vừa thấy bưu tá tới, tưởng chỉ là đưa một phong thư tuyên dương.
Chị ta lập tức đắc ý nói: “Lục Hương à, đồ đâu?”
Sau đó lại nói: “Người trẻ bây giờ ghê gớm, ngông cuồng!”
Những người khác không dám đắc tội Lục Hương, cũng không dám đắc tội chị Lý, bầu không khí có chút ngượng ngập.
Bưu tá không biết chân tướng ở bên cạnh nói: “Trong huyện gửi đồ cho Lục Hương, tôi là người đưa tới!”
Sắc mặt chị Lý có chút kỳ quái, lập tức xông tới nói: “Anh nói thật?”
Chị ta vì tuyên truyền Lục Hương, rất nhiều người đều nghe thấy!
Bây giờ ở trước mặt mọi người, bị vả mặt có chút không cất đầu lên nổi.
Bưu tá nghe chị ta nói xong, mở thùng ra, bên trong không chỉ có thịt còn có lương thực, gạo bột dầu! Mỗi thứ đều là túi nhỏ, khoảng 2,5kg. Nhưng đều là túi đựng tinh xảo, nhìn một cái liền biết là đồ tốt trong huyện đặc biệt cung cấp. Thứ này có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa thịt đều là thịt mỡ, chính là thịt loại một tốt nhất bây giờ.
Chị Lý vô cùng khó tin.
Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nói: “Cô xem chúng tôi đã không thích khoe khoang, cô cứ đòi ở đây tuyên truyền phụ, lúc này nhìn cho kỹ ha.”
Sắc mặt chị Lý lúc đỏ lúc trắng. Lại nhìn bưu tá: “Thật sự cho Lục Hương?” Chị ta không thể tiếp nhận chuyện này.
Nhưng bưu tá không nói dựa theo suy nghĩ của chị ta: “Những thứ này đều là lãnh đạo huyện cho Lục Hương, ngoài ra còn thưởng cho cô ấy năm tệ!”
Người trong thôn đều chấn kinh, không biết rốt cuộc cô đã làm gì có thể được lãnh đạo tán thưởng như vậy.
Trưởng thôn ở bên cạnh cười tít mắt, đợi bưu tá đi, Tiêu Thái Liên gọi Lục Hương đi cùng bà tới bãi đập lúa: “Vừa hay cũng không có chuyện gì, chúng ta đến đó dạo một vòng!”
Thực ra chính là muốn khoe khoang ở trước mặt tất cả mọi người. Không phải họ giỏi nói lời châm chọc sao? Vừa hay cho họ mở mang một chút.
Lục Hương nghĩ đi chuyến này cũng được, bèn đi theo.
Quả nhiên tất cả mọi người đều vây quanh Lục Hương bắt đầu khen!
Còn khen Tiêu Thái Liên may mắn, vớ được Lục Hương làm con dâu.
Tuy trong thôn chỉ nói vài câu khách sáo như thế, nói tới nói lui cũng không có gì mới mẻ. Nhưng được khen vẫn rất thoải mái.
Trưởng thôn gọi Lục Hương tới nói: “Trong thôn còn có một công việc của cán bộ phụ nữ, cô trẻ, vừa hay làm việc này?” Ông ta phát hiện lãnh đạo huyện tán thưởng Lục Hương như vậy, là trưởng thôn, dĩ nhiên cũng phải biểu thị một chút mới phải!
Lục Hương làm nữ cán bộ, đây là chuyện lớn trong thôn.
Những cán bộ trong thôn Đại Vũ bình quân năm mươi tuổi. Dạo trước, thằng ba nhà họ Lý thay thế chức vị văn thư của bác trai Lục, đã được coi là tuổi trẻ tài cao rồi!
Bây giờ Lục Hương làm nữ cán bộ, trở thành cán bộ trẻ nhất trong thôn.
Vinh dự trên người Lục Hương không chỉ một, cô còn là phần tử tiên tiến trong huyện, được lãnh đạo huyện khen ngợi.
Người trong thôn nhìn Lục Hương cũng sáng mắt.
Trong thôn chỉ có một chủ nhiệm phụ nữ, năm nay nhiều thêm một chức vị, rất nhiều người đều đang dòm ngó. Cứ dăm ba hôm sẽ tìm chủ nhiệm phụ nữ tâm sự, đều muốn giành được chức vị này, bây giờ rơi lên đầu Lục Hương.