Lúc đầu người trong thôn đều cảm thấy cô còn trẻ không gánh nổi. Nhưng nghĩ kỹ lại, một khi đưa Lục Hương vào vị trí này, không còn ai thích hợp hơn cô cả.
Người ta còn trẻ đã có thể mua được phân bón cho thôn, bản lĩnh này, người khác thật sự không có.
Lục Hương làm cán bộ.
Tiêu Thái Liên bị từng tin từng tin tốt đập cho choáng đầu, lúc này vô cùng vui sướng nói: “Thằng ba, đi, tìm pháo trong nhà ra, ra cổng thôn đốt!”
Trong nhà trữ pháo vốn định dùng trong năm mới, nhưng bây giờ chuyện vui lớn như vậy rơi vào nhà mình, phải chúc mừng.
Anh ba Phó nói với Lục Hương: “Ngoài năm mới, nhà chúng ta cũng chỉ có khi chú tư đỗ đại học mới đốt pháo. Hôm nay, mẹ thật sự rất vui.”
Tiêu Thái Liên khoác tay Lục Hương cười nói: “Đương nhiên rồi, Hương Hương làm cán bộ, rất có tiền đồ.”
Tiêu Thái Liên vui tới quên trời đất, nói với bên cạnh: “Năm nay đón tết, lúc tảo mộ đốt nhiều tiền giấy một chút, đây là tổ tiên phù hộ.”
Năm đó bà bảo thằng tư cưới Lục Chiêu Đệ chính là nhìn trúng cha của cô ta làm văn thư trong thôn.
Nhưng cha mẹ có không bằng mình có!
Ai ngờ Lục Hương giỏi giang như vậy, có thể làm cán bộ thôn.
Lục Hương cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc, tìm trưởng thôn nói: “Cháu quá trẻ, sợ không làm tốt.”
Trưởng thôn nói: “Ai cũng là từ không biết tới biết, hơn nữa có dì (vợ trưởng thôn) của cô giúp, chắc chắn không thành vấn đề.”
Chủ nhiệm phụ nữ chính là vợ của trưởng thôn, hai vợ chồng bình thường lúc nói chuyện đều cảm thấy Lục Hương không tồi, bây giờ càng cảm thấy cô giỏi.
Hơn nữa, cho người trẻ chút gánh nặng cũng là bình thường.
Trưởng thôn ở trong thôn còn được, nhưng vào huyện làm việc thì có chút luống cuống. Thấy trước đây Lục Hương có quan hệ không tồi với cảnh sát Trần ở đồn công an, lại có ơn với phóng viên Lý ở tòa soạn, bây giờ ngay cả xưởng trưởng Lưu của xưởng phân bón cũng có quan hệ.
Lãnh đạo lớn trong huyện lại càng xem trọng Lục Hương, bây giờ trưởng thôn nhìn Lục Hương vô cùng thuận mắt.
Bồi dưỡng hẳn hoi một chút, sau này ra ngoài dự họp gì đó, Lục Hương có thể chống đỡ.
Tốt hơn người ngoài.
Ánh mắt nhìn Lục Hương giống như nhìn con gái, nữ đồng chí trong thôn cũng không ít, nhưng nếu nói người nói chuyện làm việc lưu loát dứt khoát như Lục Hương thì chẳng có một ai.
Lục Hương vô cùng xuất sắc nổi bật trong lứa nữ đồng chí trong thôn.
Mấy thím, mấy dì khác nhìn Tiêu Thái Liên cũng nóng mắt. Nhìn xem người ta, có phúc biết bao, nhặt hời một nàng dâu tốt, xinh đẹp, nấu ăn còn ngon!
Lần trước mọi người phụ nhà họ Lục xây chuồng heo, Lục Hương rán bánh làm đậu phụ kho tương, bây giờ mọi người vẫn còn nhớ nhung.
Vốn tưởng như vậy đã đủ rồi, kết quả bây giờ Lục Hương còn làm cán bộ, lên một cấp bậc mới.
Vốn dĩ đều là người cùng một vạch xuất phát, bây giờ, mọi người chạy rớt giày cũng không đuổi kịp cô.
Tiếng pháo bên ngoài vang lên bốp bốp.
Những người ở nhà đều đi ra, không biết nhà ai có chuyện gì. Kết quả vừa đi ra, nghe ngóng một chút liền biết là Lục Hương làm cán bộ.
Lần này người trong thôn tới nhà họ Phó chúc mừng. Còn chị Lý gây chuyện trước đó, lúc này trốn trong nhà không dám gặp ai.
Tiêu Thái Liên vui, lấy một tệ tiền từ trong tráp nhỏ, gọi vợ thằng hai đến tiệm tạp hóa mua kẹo và hạt dưa. Tới lúc đó, bày ra cho họ, ai tới cho họ một nắm.
Thật sự giống như đón tết.
Khi cha mẹ Lục biết tin cũng tới, lấy 5kg gạo ngon Lục Hương mua lúc kết hôn lần trước làm quà mừng.
Bên phía chuồng heo không thể không có ai, mẹ Lục tới một mình. Trên mặt cũng vui sướng, trong nhánh nhà họ Lục bọn họ, Lục Hương thoắt cái trở thành người danh giá nhất.
Tiêu Thái Liên biết nhà họ eo hẹp, nhận 5kg gạo, đáp lại một miếng thịt heo to. Chính là miếng thịt Lục Hương được nhận. Bỏ tiền cung không mua nổi, vượt xa giá trị gạo mà bà tặng.
Mẹ Lục thành thật, không chịu lấy.
Tiêu Thái Liên thân thiết kéo cánh tay của mẹ Lục, nói: “Chị à, chị khách sáo với tôi cái gì. Hơn nữa thứ này đều là Hương Hương nhận được. Tôi mặt dày làm chủ, chị không thể không nhận, nếu không chính là không nể mặt tôi.”
Mẹ Lục thực sự không biết làm sao mới tốt, chỉ đành đỏ mặt cầm.
Tiêu Thái Liên nói: “Buổi tối ở đây ăn đi, hôm nay trong nhà chúc mừng Lục Hương làm cán bộ, nấu thêm vài món.”
Lúc này mẹ Lục mới tìm được từ ngữ, nói: “Không, bên chuồng heo không thể vắng người.” Từ sau khi làm chuồng heo này, mẹ Lục giống như rực rỡ thanh xuân.
Mỗi ngày dồn hết tinh lực vào chuồng heo. Buổi sáng thì lên núi lấy cỏ heo, rau dại về. Sau đó cho heo ăn, dọn chuồng heo. Cũng không biết lấy đâu ra nhiều việc như thế, dù sao thì từ sáng tới tối, không nghỉ ngơi khắc nào.
Trong nhà có nhiều gia súc lớn đòi ăn như vậy, hai vợ chồng họ đi vệ sinh cũng phải luân phiên. Buổi tối ở lại đây, sợ tên lưu manh nào trong thôn nửa đêm tới trộm!
Heo con này chính là tiền, lần này là Lục Hương làm cán bộ mới ra ngoài một chuyến. Nếu không hai vợ chồng họ cả ngày canh chuồng heo, giống như canh cơ nghiệp vĩnh viễn.
Lục Hương nói: “Mẹ, vậy mẹ về trước đi.”
Mẹ Lục vỗ tay Lục Hương, nói: “Cố gắng làm.” Bà cũng không nói ra lời hoa mỹ gì, cũng chỉ có thể như vậy.
Tiễn mẹ Lục đi, Tiêu Thái Liên lại tìm con dâu cả, dằn lòng lấy năm tệ, nói: “Đi mua chút thịt về, tối nay thêm món.”
Thịt heo một tệ một cân, trước đây mua thịt cũng chỉ mua một cân nửa cân. Lần này thật sự quá vui.
Chị cả vui vẻ ra ngoài mua thịt.
Tiêu Thái Liên vốn thích náo nhiệt, lại mua hạt dưa mua kẹo. Kéo những người trong thôn tới bên cạnh, nói nói cười cười, mọi người cũng không chán.
Lục Hương thì được chủ nhiệm phụ nữ gọi đi, sau này mỗi ngày cũng phải nắm bắt công việc đi tra xem. Trong thôn mở họp đều phải đi. Mỗi tháng có hai mươi điểm công, còn có mười lăm tệ. Đây là tiền trong huyện phát, việc không nhiều cũng nhẹ nhàng.
Lục Hương nghe xong cũng vô cùng vui vẻ.
Chủ nhiệm phụ nữ biết nhà họ Phó đang ăn mừng, Lục Hương là nhân vật chính, nói xong chính sách phúc lợi bèn cho cô về.
Lục Hương về tới nhà, mấy chị dâu đều ở trong bếp, có người cắt thịt, có người rửa rau, còn có người nhào bột.
Thấy Lục Hương về, chị ba Phó mau mắn nói: “Nhà họ Phó chúng ta sau này sẽ có hai người ăn cơm nhà nước rồi.”
Phóng mắt cả thôn, ngoài nhà trưởng thôn, chỉ có nhà họ vẻ vang như vậy!
Chị hai Phó nói: “Hương Hương em về rồi, món này vẫn nên để em nấu thì hơn, hôm nay mẹ đã mua năm cân thịt. Bọn chị làm chỉ tổ lãng phí.”
Lục Hương nói: “Vậy làm thịt kho đi!” Lần trước cô đã làm một lần, nhưng giống như thịt không đủ ăn vậy.
Thời này mọi người đều thiếu dầu nước, hận không thể ăn ngày ngày!
Lục Hương còn chưa nấu, vừa nói tên món ăn đã nghe tiếng ba chị dâu nuốt nước miếng.
Thịt kho Lục Hương làm béo mà không ngấy, nếu ăn thêm chút cơm, cộng thêm chút dưa muối, ăn xong bữa này muốn ăn bữa nữa.
Lục Hương thấy mọi người đều đồng ý, bèn nấu thịt kho. Lại xào hai món rau, năm cân thịt, kho được một chậu nhỏ.
Bên ngoài, mọi người còn đang nói chuyện cắn hạt dưa, bỗng nhiên bị mùi thơm truyền ra chọc thèm.
Vừa nãy khi chị cả Phó xách một cục thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen vào, họ đã nhìn thấy.
Tiêu Thái Liên bình thường cũng rất biết tiết kiệm, miếng thịt lớn như vậy tính toán, ít nhất ăn một tháng. Hôm nay vui nấu luôn một lần.
Từ sau khi trong nhà làm kinh doanh cổ vịt, trong tay bà có tiền, cũng không còn keo kiệt giống như trước nữa.
Nhưng tiêu nhiều tiền như vậy, vẫn không nhịn được khoe khoang với người khác, cũng là bà sơ suất mới để dạng tiểu nhân như chị Lý ở bên ngoài nói năng bậy bạ, khiến người bên ngoài cũng nói leo!
Nghĩ lại vẫn là bà quá khiêm tốn, lúc nên khoe thì phải khoe. Một nhà có hai người ăn cơm nhà nước, đáng khoe biết bao!
Tiêu Thái Liên ngồi ở cổng nói với vào: “Mang một bát thịt kho lớn và món khác cho nhà họ Lục.”
“Vâng…” Chị hai Phó giòn giã đáp.
Cả đồ ăn cả cơm đựng một chậu lớn, bỏ trong nồi lớn hâm lại là được. Mọi người vừa nhìn, màn thầu, thịt kho còn có rau xanh. Có mặn có chay, từ chỗ mọi người đi tới đều là mùi thơm.
Những thím có mặt ở đây đều có thông gia. Bình thường cũng sẽ tặng chút cơm cháo, chưa từng nỡ cho nhiều như vậy.
Vội vàng nịnh nọt Tiêu Thái Liên: “Chị đối tốt với thông gia thật.”