Tiêu Thái Liên nói: “Uầy, cái gì mà tốt hay không. Bây giờ họ nuôi heo, mệt vô cùng, chúng tôi ở trong nhà không có chuyện gì. Nếu nấu đồ ngon, chắc chắn phải tặng cho họ một ít.” Nói rất nhẹ tênh.
Mọi người đều là người sống cùng một thôn nhiều năm, còn có thể không biết Tiêu Thái Liên ư. Tuy bà không có xấu bụng gì, nhưng không hề hào phóng như vậy.
Bây giờ còn không phải thấy cha mẹ Lục Hương nuôi heo, giống như chị em ruột với mẹ của Lục Hương vậy.
Phải nói, cũng đừng trách người quá hiện thực, mình khá khẩm lên không sợ không tạo được quan hệ.
Nếu nhà họ Lục còn giống như trước kia, Tiêu Thái Liên sẽ tặng đồ giống như lễ tết, nhưng không nhiều như vậy.
Tuy nhà họ Phó có hạt dưa và kẹo, nhưng rất nhanh mọi người vẫn giải tán, cũng không biết nhà bếp nhà họ Phó nấu gì, mùi thơm quá nồng. Lực chú ý hoàn toàn bị đồ ăn dẫn dụ, căn bản không có hơi sức tán gẫu.
Đợi Phó Cầm Huy về nhà, đẩy xe ba bánh vào trong sân. Đặt đồ vịt tươi sống trong chậu, rửa tay liền nhìn thấy trong viện bày cái bàn tròn to. Đây là cái bàn lớn nhất trong nhà.
Mặt bàn đã bị ép trong nhà kho nhỏ, muốn lấy ra không dễ, chỉ có khi trong nhà có chuyện quan trọng mới lấy ra.
Nghe nói cái bàn to này được sắm khi Tiêu Thái Liên kết hôn năm đó, thuộc gia sản.
Phó Cầm Huy nói: “Hôm nay có chuyện vui gì vậy?”
Anh ba Phó nói: “Chuyện vui lớn, Lục Hương nhà em làm cán bộ phụ nữ rồi!” Trong thôn có một vị nữ cán bộ trẻ như vậy. Hầu hết người trong thôn đều chưa từng đi ra ngoài, toàn nghe cán bộ thôn chỉ huy, ở trong mắt người nông thôn, cán bộ thôn chính là quan to.
Phó Cầm Huy cũng có chút kinh hỉ, nói: “Ồ? Không tồi.”
Anh ba Phó kích động giành lời của chị ba Phó.
Chị ba Phó không cam lòng chịu yếu thế, vội vàng nói với Phó Cầm Huy: “Chú không biết đâu, hôm nay trong huyện nói Lục Hương viết thư gì đó, được lãnh đạo tuyên dương, còn tặng rất nhiều đồ.”
Lục Hương nhìn anh, nói: “Là Cầm Huy viết giúp.”
Chị ba Phó lập tức cười rộ, nói: “Chẳng trách, cả thôn đều không tìm được người có học vấn tốt hơn chú ấy.”
Chị ba Phó khen xong Lục Hương lại khen Phó Cầm Huy, khen người lên trên trời xuống dưới đất.
Hôm nay mẹ chồng đã trút vốn liếng, năm cân thịt hầm một nồi to, còn hấp hai lồng màn thầu, đủ mà ăn.
Dù sao thì mọi người trong nhà không hề khách sáo chút nào, trước đây là tìm thịt trong chậu rau, bây giờ là một chậu thịt to tùy ý họ ăn, muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy, khiến họ thích muốn chết.
Ai cũng giành tới không dám nói chuyện, ăn từng miếng thịt to, ngay cả đám trẻ cũng không khách sáo, ôm bát ăn.
Nhìn thấy hai chậu thịt to nhanh chóng cạn đáy.
Lục Hương bọn họ ăn xong, lại bắt đầu làm cổ vịt, mười ngày kết toán một lần, chưa từng thiếu hụt.
Tiền này dễ kiếm, trong tay Tiêu Thái Liên có tiền cũng không keo kiệt như trước nữa.
Cổ vịt cay mọi người đều thích ăn, thích hợp nhất là làm đồ ăn vặt đỡ buồn miệng khi rảnh rỗi.
Nhưng bây giờ nhà nhà đều nhịn thèm, đây là mối làm ăn trong nhà, cái nào cũng có thể kiếm tiền, nếu mình ăn rồi còn bán gì nữa.
Tiêu Thái Liên nói với Phó cầm Huy: “Mỗi ngày cổ vịt đều có thể bán hết sao?”
Phó Cầm Huy nói: “Vâng, buổi chiều đã hết rồi.” Cổ vịt Lục Hương làm vốn đã có khách quen, bây giờ quy cho cung tiêu xã bán, bán càng nhanh.
Rất nhiều nhân viên bán hàng đều là khách hàng của cổ vịt. Mỗi ngày vừa lên đã chọn cho mình hai cái to. Tan làm về nhà cuồng uống rượu cùng gặm với chồng.
Tiêu Thái Liên vừa nghe bán tốt cũng yên tâm. Có khách tới lui thường xuyên này là được.
Lục Hương giống với mọi người, rửa sạch cổ vịt nấu nước sốt.
Bị chị ba Phó đuổi về, nói: “Những việc này bọn chị đều làm quen rồi, em đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Chỉ cần Lục Hương điều phối nước sốt là được. Hơn bốn mươi loại gia vị, họ nhìn một cái đã mơ hồ, càng đừng nói còn phải phối theo tỉ lệ.
Các chị dâu khác cũng đều khuyên cô về phòng nghỉ ngơi.
Lục Hương vừa muốn về phòng, Tiêu Thái Liên liền gọi cô vào phòng mình, nói: “Vợ trưởng thôn có nói làm cái này lương bao nhiêu không?”
“Mười lăm tệ.”
Tiêu Thái Liên nói: “Tiền này sau này để ở chỗ con đi, nếu người khác hỏi mẹ thì nói con giao cho mẹ mười tệ, con đừng lỡ miệng.”
Vợ của thằng ba đã lấy lòng Lục Hương như thế, người làm mẹ chồng như bà cũng không ngốc. Phát hiện Lục Hương sống rất thiết thực. Hơn nữa mỗi lần cổ vịt bà có thể lấy về không ít tiền, cũng không nhớ nhung chút tiền đó của người khác.
“Cảm ơn mẹ.” Lục Hương nói.
Khiến Tiêu Thái Liên vui: “Cảm ơn cái gì, con giống như con gái của mẹ, không được khách sáo như vậy.” Sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó cầm Huy đang nhìn về phía này.
Tiêu Thái Liên nói: “Mau đi ra đi, nếu không có người nhớ nhung.”
Lục Hương nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nhanh chóng đi ra, cô về phòng, Phó Cầm Huy cũng đi theo vào, nói: “Mẹ nói gì với em?”
Lục Hương thuật lại lời Tiêu Thái Liên nói cho Phó cầm Huy nghe, Phó Cầm Huy gật đầu nói: “Ồ.”
Sau đó anh nhìn Lục Hương: “Chúc mừng em, cuối cùng trong nhà cũng có người làm cán bộ rồi.”
Lục Hương nghe xong liền biết anh đang trêu đùa cô, nói: “Vậy sau này do em quyết định.”
Phó Cầm Huy cười đồng ý, còn nói: “Em đã làm cán bộ rồi, mua một bộ đồ mới đi.” Cô chỉ có hai bộ đồ vẫn luôn thay phiên mặc.
Lục Hương không quan tâm gì tới chuyện mặc, nghe anh nói vậy mới ngẩn ra, sau đó đồng ý.
Lần đầu tiên Lục Hương làm cán bộ, người nhà họ Phó còn kích động hơn cả cô.
Phó Cầm Huy còn nói sẽ mua đồ cho cô.
Ngày hôm sau, hai người cùng tới cung tiêu xã, trong cung tiêu xã có hai bộ quần áo sẵn có, giá khá cao, mỗi một người đi đường khi đi qua đều từng nhìn thấy, nghe nói đây là đồ thời thượng nhập về ở Thượng Hải.
Lục Hương nhìn một cái, một bộ màu xanh lam, một bộ màu đỏ, đều là váy dài quá gối, nếu bên dưới mang một đôi giày cao gót da bò, thật sự có vài phần cảm giác nữ lang họa báo ở thập niên 80 này.
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã và hai vợ chồng họ đều là người quen, cười nói: “Đã sớm nói em Lục Hương xinh đẹp, nên sửa soạn trau chuốt nhiều hơn!”
Người bên cạnh cười nói: “Không sửa soạn còn đẹp như vậy, sửa soạn một cái, chúng ta càng không thể so được.” Bây giờ mọi người thật sự phục Lục Hương.
Trước đây không biết cô nấu nướng ngon như vậy, từ sau khi ăn qua cổ vịt, bây giờ đã sắp thành người hâm mộ của cô rồi.
Người của cung tiêu xã không nhiều, một người phụ nữ thích Phó Cầm Huy trong đó đã điều chuyển cương vị, cô ta vừa đi, mọi người càng thêm hòa thuận.
Nhân viên bán hàng bảo Lục Hương thử hết cả hai bộ.
Quần áo này đều treo trong tủ, người bình thường muốn sờ một cái cũng không được.
Lục Hương thử, phát hiện đều rất đẹp, chiếc màu xanh trông trang trọng phóng khoáng, màu đỏ tinh nghịch đáng yêu.
Phó Cầm Huy ở bên cạnh nhìn, nói: “Vậy mua hết đi!”
Nhân viên bán hàng đều có chút ngưỡng mộ, loại quần áo này bán ra hai mươi lăm tệ một bộ, cho dù là giá nhập vào cũng đã mười lăm tệ.
Họ cũng thích quần áo đẹp, chỉ có Thượng Hải mới sẽ có kiểu dáng đẹp như vậy, vừa bóp eo vừa ôm mông, tôn lên đường cong lung linh của phái nữ một cách hoàn hảo.
Nhưng họ không nỡ mua, bây giờ nhìn thấy Phó Cầm Huy hào phóng với vợ như vậy, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Nhưng Lục Hương chỉ mua bộ màu xanh kia, màu đỏ quá chói mắt, không có trường hợp quan trọng gì, thật sự không mặc ra ngoài được.
Lục Hương quyết định chỉ mua một bộ màu xanh, lại mua thêm hai thước vải màu xanh, may hai chiếc quần.
Như vậy có thể phối với chiếc áo màu xanh này, sau này muốn phối quần thì mặc quần, muốn phối váy thì mặc váy.
Một bộ đồ hai kiểu mặc.
Nhưng Lục Hương vốn không biết may đồ, nhân viên nói: “Chú út nhà tôi biết may, chú ấy học may năm năm ở vùng ngoài, chỉ thu một tệ tiền thủ công của cô, ở ngoài ít nhất phải hai ba tệ!”
Quần áo của nhân viên đều giao cho chú út, tay nghề của anh ấy rất khá. Cô ấy đã kéo không ít khách quen cho chú út rồi.
Lục Hương nói: “Thế này liệu có chiếm tiện nghi của các người quá không?”
Nhân viên nói: “Không sao, dù sao thì chú út tôi cũng vừa mới học xong quay lại, vừa hay kéo khách mới!”
Lúc này Lục Hương mới yên tâm giao hai chiếc quần cho anh ấy may, sau khi đo kích thước xong, thuận tiện đưa cho nhân viên.
Mua một bộ đồ, Phó Cầm Huy liền muốn dẫn cô đi mua một đôi giày da, nếu muốn mua giày da thì phải tới cửa hàng quốc doanh.
Cung tiêu xã không có giày da, hơn nữa giày da ở cửa hàng quốc doanh rất đắt, ít nhất cũng phải hơn hai mươi.
Lục Hương có chút tiếc tiền, nhưng lúc mặc váy phải phối với giày da, nếu không trông không ra hồn, ngược lại rất xấu.
Lục Hương quyết tâm, dù sao thì trong túi mình còn có năm mươi tệ, mua thì mua, cũng không phải mua hoài.
Sau khi tới đó, thử hai đôi, nhìn trúng một đôi giày da màu nâu.
Loại giày da này là kiểu dáng kinh điển, cho dù thêm hai mươi năm nữa cũng sẽ không lỗi thời, quả nhiên giày thuần da mang lên chân rất thoải mái.
Sau khi Lục Hương mua xong, Phó Cầm Huy tới trả tiền.
Lục Hương hỏi: “Anh lấy đâu ra tiền?” Số tiền anh kiếm được mỗi tháng trừ đi tiền nộp lên, giữ lại trong tay rất ít.
Lẽ nào là quỹ đen?
Phó Cầm Huy thấy Lục Hương cứ mãi suy nghĩ lung tung, nói: “Tìm mẹ anh mượn.”
Trước đây anh chưa từng mở miệng hỏi mẹ, đây là lần đầu tiên. Tiêu Thái Liên sủng con trai út nhất, cộng thêm có thu nhập cố định là cổ vịt, bà cũng hào phóng hơn nhiều.