Chương 168: Công Viên Đại Dương (5)
Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn dấu tích chỗ kem nhỏ bị cô căn, đưa lên miệng ăn. "Chúng ta cùng đi chơi đu quay đi? Cái này không đáng sợ đâu”. Phàn Kỳ nói với hăn.
"Đáng sợ?" Trần Chí Khiêm sửng sốt một chút, tại sao lại sợ?
Anh đi theo cô: "Tôi đáng sợ chỗ nào?"
Cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi, đúng không? Phàn Kỳ hối hận vì đã nói chuyện quá trực tiếp, liền đánh trống lảng: "Ngồi cùng nhau nha? Nếu không, anh mua vé rồi lên sau được không?"
Trần Chí Khiêm theo sau. Phía trước bọn họ là một đôi tình nhân, hai người họ vẫn đang không ngừng ôm nhau, Phàn Kỳ ăn kem, thích thú nhìn hai người ôm ấp, không thể tách ra. Trần Chí Khiêm kéo cô: "Đi rồi, đi rồi, đừng nhìn nữa. "
Cặp tình nhân bước vào khoang cáp treo phía trước, Phàn Kỳ cùng Tiết Chí Khiêm ở khoang cáp treo phía sau.
Trần Chí Khiêm ngồi đối diện cô, miễn cưỡng ăn hết cây kem. Phàn Kỳ thấy khóe miệng anh dính kem thì rút một tờ khăn giấy bảo anh lau đi. Ngay khi cô đưa khăn giấy đến thì vòng đu quay đã lên tới đỉnh, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi tình nhân trẻ phía trước đang ôm hôn tình cảm. Thấy cô nhìn với vẻ mặt hào hứng, Trần Chí Khiêm quay ra phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng quay mặt lại: "Tôi nói này Phàn Kỳ, em thích xem những thứ như vậy sao?"
"Tôi ngồi ở góc này, không nhìn không được, bây giờ bọn họ đi xuống thì tôi cũng không nhìn được nữa. ”
“Tôi thì thấy em có vẻ vẫn muốn xem thêm. "
"Thật ra thì, hai người họ hôn nhau ở điểm cao nhất của đu quay, đúng là quá lãng mạn!" Phàn Kỳ vui vẻ nhìn cảnh tượng đặc sắc này. Vòng đu quay ngừng lại, Phàn Kỳ cũng đã ăn hết kem, trái tim đập loạn nhịp do chơi thuyền hải tặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc, Trần Chí Khiêm, chơi với tôi đi. Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"
Nhìn cô lúc nãy sợ đến mức chân đứng không vững, Trần Chí Khiêm cũng không dám để cô chơi một mình, nói: "Được. "Phàn Kỳ lên tàu lượn siêu tốc, trước khi xuất phát còn ra dấu cho Trần Chí Khiêm: “Đừng sợ!"
Trần Chí Khiêm tức giận: "Lo cho bản thân mình trước đi!"Cô làm sao có thể lo được cho chính mình? Tiếng thét chói tai xém chút nữa đã đâm thủng màng nhĩ Trần Chí Khiêm. Nhìn thấy cô bị dọa sợ như vậy, anh nắm chặt lấy tay cô.
Bị một bàn tay ấm áp khô ráo nắm chặt, Phàn Kỳ ở lần tăng tốc thứ hai còn hét lớn hơn cả lần trước, lúc xuống tàu còn phải để Trần Chí Khiêm bế xuống. Miệng cô lẩm bẩm: "Quá kích thích, thật sự quá kích thích!"Chờ cô tỉnh táo lại, phát hiện Trần Chí Khiêm dường như không có cảm giác gì, cô hỏi: "Anh không cảm thấy kích thích sao?"
"Có kích thích, chỉ là tốc độ khôi phục của tôi khá nhanh mà thôi. " Trần Chí Khiêm dỗ dành cô.
Kiếp trước đã trải qua quá nhiều kích thích, bản thân cũng đã tìm kiếm quá nhiều trò mạo hiểm: trượt tuyết, leo núi,. . . Có lúc cô còn nghĩ, lỡ như có gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Chỉ là khi ngẫm nghĩ lại, để cho ba mẹ cô phải chịu cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" thật sự không nỡ, cuối cùng chỉ có thể gồng mình gắng gượng sống qua ngày.
Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm có chút sững sờ, hóa ra là anh không biểu đạt được nhiều cảm xúc, thật ra vẫn bị kích thích. Cô kéo tay anh: "Đi thôi, đi xem biểu diễn cá heo. "
Xem xong biểu diễn cá heo, bên cạnh có một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Phàn Kỳ đi vào, ôm lấy một con cá heo màu xanh, còn có một con sao biển và một con cua lớn. Cô xoay người hỏi Trần Chí Khiêm: "Anh cảm thấy tôi nên mua cái nào?"
"Cá heo?" Ít nhất thì cá heo có cái đầu nhỏ nhất, thân lại dài, không chiếm quá nhiều không gian.
Phàn Kỳ nhìn đi nhìn lại một lát: "Tôi cũng nghĩ thế. Chọn nó vậy!" Ra khỏi công viên Hải Dương, Phàn Kỳ ngồi trong xe than thở: "Trần Chí Khiêm, tôi mệt rồi, hay là món Đức kia. . . "