Chương 167: Công Viên Đại Dương (4)
Trần Chí Khiêm cầm lấy túi xách trong tay cô: "Đi đi! "
"Anh không đi sao?"
"Tôi không chơi mấy trò kiểu này, tôi ở phía dưới chờ em. "
Cùng lắm là cô trở lại lúc trẻ, cũng không thay đổi được tâm trạng đau lòng tang thương, còn thích chơi mấy cái trò tuổi teen hay chơi nữa? Thôi chỉ cần chơi vui là được.
"Anh thật sự không chơi à?" Phàn Kỳ hỏi hắn.
“Mau đi đi!" Phàn Kỳ nghĩ anh sợ độ cao, kỳ thật anh khá nhát gan? Cô đi xếp hàng, hàng người không dài, rất nhanh đã đến lượt, thắt chặt dây an toàn , Phàn Kỳ vẫy vẫy tay với Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm cũng dơ tay lên vẫy lại, thuyền hải tặc khởi động, cho dù có nhiều người cao giọng thét chói tai như vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra giọng của cô.
Anh nhìn thuyền hải tặc dừng lại, thấy cô bước ra, vội vàng đi qua.
Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm liền nắm lấy cánh tay hắn: "Đậu má, trái tim của tôi lắc lư như muốn bay ra khỏi lồng ngực, thật đáng sợ mà. "Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ tới mức trắng bệch, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Vậy em còn muốn chơi nữa không?"
Phàn Kỳ khẳng định: "Chơi, chơi. "Quả thật, khoảnh khắc thuyền hải tặc dừng lại, cô ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, thấy anh đứng trước lan can, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cho dù tim đập thình thịch, cô vẫn cảm giác rất an tâm.
"Thả lỏng người trước đã, sau đó đi chơi đu quay, rồi lát nữa lại chơi tàu lượn siêu tốc?" Trần Chí Khiêm hỏi cô. Hai người đi tới đu quay, bên cạnh đấy có một cửa hàng thức ăn nhỏ, bất kể là trẻ em hay là các cặp đôi đều cầm kem trong tay. Phàn Kỳ nhìn chằm chằm một đứa bé, đứa bé ngẩng đầu: "Chị cũng muốn ăn kem sao?"
"Đúng vậy!”
“Con muốn ăn kem vị dâu" Đứa bé giới thiệu cho cô kem dâu là ngon nhất.
"Được. "Phàn Kỳ đang định đi mua kem, nào ngờ Trần Chí Khiêm đã mua, rồi đưa cho cô: "Em ăn đi!"
Phàn Kỳ nhìn cây kem trắng muốt, cô đưa tay nhận lấy nói: "Bé gái kia nói với tôi, kem dâu Sỹ Đa ngon lắm. ”
“Vị vani cũng ngon mà. "
"Không đâu! Anh ơi, vị dâu Sỹ Đa là ngon nhất. " Đứa bé giơ tay chứng minh. "Em cầm lấy, tôi sẽ ăn cái này. Tôi mua cho em cái khác. " Trần Chí Khiêm quay đầu bước đi.
Phàn Kỳ cầm cây kem, kem trong ngày nắng nóng rất nhanh tan, cũng không thể để nó tan được? Kem dâu tây kia để Trần Chí Khiêm ăn đi!
Phàn Kỳ tiếm một miếng, hương vị không tệ! "Chị ơi, có ngon không ạ?" "Rất ngon. "
"Nhưng mà, kem dâu tây ngon hơn đấy chị!" Bé gái nhắc lại lần nữa.
Mẹ của bé gái nhìn cô mỉm cười: "Con bé nói nhiều lắm. "
"Đáng yêu quá. " Phàn Kỳ nói.
"Chúng ta tên trước thôi, con tạm biệt chị đi!" "Bái bai chị!" "Bái bai" Phàn Kỳ vừa vẫy tay vừa ăn kem.
Khi Trần Chí Khiêm thấy cô, cô đang ăn kem. Anh mua kem có hơi dư thừa rồi.
"Tôi thấy nó sắp tan nên mới ăn. " Lý do của Phàn Kỳ rất chính đáng, nhưng cô lại đang nhìn chằm chằm cây kem màu hồng trong tay Trần Chí Khiêm.
"Ăn hai cái thì nhiều lắm. " Trần Chí Khiêm suy nghĩ một chút, đưa kem cho cô: "Em cắn một miếng đi, nếm thử hương vị. "
"Có được không vậy?" "Khi còn bé, tôi ăn bánh rán chỉ ăn nhân không ăn vỏ bánh, anh A Tuần thấy tiếc hay bảo tôi cứ ăn đi, phần vỏ bánh còn lại anh ấy khác ăn cho. " Đó là khi anh còn bé, ngày đó thiếu ăn thiếu mặc, có thứ gì tốt, người lớn đều để dành cho trẻ con trong nhà, anh A Tuần hay nhường cho hai người chúng tôi, anh ấy nhất định sẽ nhường cho em gái út.
Nhưng khi lớn lên, giữa chúng tôi không còn như vậy nữa.
Nghe anh nói như vậy, trong đầu Phàn Kỳ hiện lên hình ảnh cô tóc buộc hai sừng cùng Trần Chí Khiêm năm bảy tám tuổi, thật đúng là như vậy. Cô là con gái một trong nhà, không biết có ca ca muội muội ở chung lại như vậy, ngẫm lại thật đúng là thú vị. Cô thò đầu cắn một miếng kem trong tay anh, nếm thử, cảm giác hương vị dâu tây hơi khé cổ, vẫn là kem vani của cô ngon hơn.
"Em muốn ăn nữa không?"
"Không cần đâu. "