[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 166 - Chương 166: Công Viên Đại Dương (3)

Chương 166: Công Viên Đại Dương (3)
"Đúng. " Phàn Kỳ vừa trả lời anh thì nhận ra anh đi sai đường rồi, xe không chạy theo hướng về nhà mà cứ chạy thắng, cô nói: "Anh đi nhầm đường về. " Đâu có, chúng ta đang đi đúng đường. " Trần Chí Khiêm chỉ về phía trước, trước mặt là biên hiệu Công Viên Hải Dương.


"Đến đây làm gì?" Phàn Kỳ hỏi.


Trần Chí Khiêm đã vào bãi đỗ xe: "Buổi sáng em cùng tôi chơi bóng, buổi chiều tôi cùng em đi công viên hải dương. "


"Sao cơ? Anh đang làm cái gì vậy?"


Cô nhớ rõ nhất là lúc cô cùng anh ở trường mẫu giáo cô nghe bạn nhỏ này nói bố mẹ cho anh đi công viên giải trí, công viên nước rồi là công viên bách thú để xem con hổ vằn.


Cô cũng từng mong ba mẹ sẽ đưa mình đi chơi những nơi đó một lần, nhưng lần nào ba mẹ cũng đưa cô đến khu nghỉ dưỡng, rồi giao cô cho dì bảo mẫu để cô chơi ở khu vui chơi cho trẻ em trong khách sạn.


Sau đó cô dần hiểu chuyện, cô không muốn đi ra ngoài cùng ba hay mẹ nữa, dù sao thì có đi cùng cô cũng sẽ bị giao cho cô chú ở đó, cô đối với ba mẹ là một sự phiền phức.


Về sau cô lớn rồi, cô có thể tự mình đi chơi công viên giải trí, nhưng khi đi vào, ánh mắt cô luôn nhìn theo những đứa trẻ được ba mẹ dắt tay. Sự nhiệt huyết lúc đó cũng vì thế mà nguội lạnh. Cô hiểu, điều cô muốn không phải đi chơi ở đâu mà muốn ba mẹ luôn đồng hành cùng mình mà thôi. Từ đó về sau, cô kiềm chế bản thân mình, không lần nào bước vào những nơi như vậy nữa.


Lúc cô đang đắng chìm trong suy nghĩ thì hai người đã đi vào trong, trong lòng cô có chút buồn phiền: "Đã lớn từng này tuổi rồi còn đến những nơi như này, chúng ta mau về nhà đi!"Trần Chí Khiêm đi đến ghế lái phụ, mở cửa sau ra: "Đến thì cũng đến rồi, hiếm khi thời tiết đẹp như vậy chúng ta đi vào thôi!"Dưới sự khuyên bảo của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ nhăn nhăn nhó nhó xuống xe, bị anh kéo vào trong chơi. Trần Chí Khiêm đi lấy bản đồ, xem thời gian biểu diễn kịch: "Trước tiên ta đi xe cáp lên núi trước?"


"Xe cáp?" Phàn Kỳ nhất thời bối rối, nhìn theo hướng tay Trần Chí Khiêm chỉ:"À à, thì ra là cái này. " Ở nội địa gọi đây là cáp treo, gọi xe cáp làm cô không phản ứng kịp. Phàn Kỳ vừa nhăn nhó vừa bước vào cáp treo, cáp treo từ từ đi lên trên, cảnh sắc tráng lệ của biển Đông hiện ra trong tầm mắt, cô quay đầu nhìn bên cạnh còn có Trần Chí Khiêm, cô ngượng ngùng xoa xoa mặt, cô tình nguyện một mình ở nhà hưởng thụ cô độc, cũng không muốn tới nơi náo nhiệt nhất cảm nhận cô độc. Hiện giờ còn có người đang ngồi bên cạnh!Nhìn cảnh đẹp bên ngoài, Phàn Kỳ kích động muốn hét lên một tiếng, nhưng trong cáp treo có bốn người, cô không thể phấn khích quá mức, chỉ có thể ở bên tai anh nói: "Thảo nào nam chính trong tiểu thuyết lại bao trọn công viên giải trí cho nữ chính".


"Em nói linh tinh gì vậy?”


“Tôi nói trong phim và tiểu thuyết viết, nam chính vì muốn nữ chính vui, đã bao trọn công viên giải trí cho nữ chính, để một mình cô ấy chơi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm lắc đầu: "Nơi này không có quá nhiều người, nếu có nhiều người em đã phải xếp hàng dài rồi, hơn nữa em không thể chơi một mình được, chơi vậy rất nhàm chán, bao trọn công viên như vậy thì có ý nghĩa gì chứ". "Tôi còn chưa nói anh bao, anh đã cự tuyệt rồi sao?" Lúc này cáp treo đã lên đến đỉnh núi, cô bước ra khỏi cáp treo.


"Không phải tôi cự tuyệt, mà thực sự không cần thiết phải làm vậy". Trần Chí Khiêm nói, "Nếu em thật sự muốn, chờ hai năm nữa, tôi dư dả rồi, có thể bao công viên cho em một ngày? Để xem em có chán không?"Phàn Kỳ xoay người: "Sao lại là em? Ý em là đối tượng của anh. Thôi, quên đi! Dù sao, anh cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết. ”


“Em bớt suy nghĩ lung tung đi, em muốn chơi cái nào trước?”


“Chơi thuyền hải tặc?" Phàn Kỳ nói.

Bình Luận (0)
Comment