Chương 172: Rạn Nứt (3)
Phạm Kỳ quay đầu hỏi cô ta: “Sao cô biết? Cô đã thử bao giờ chưa ? Tôi thử với chồng tôi, còn cô thử với ai?" "Phàn Kỳ. "
Nghe thấy mgiọng nói này, Phàn Kỳ cứng nhắc ngoảnh người lại, thấy Trần Chí Khiêm đang cầm một chiếc ví đưa cho cô:
"Em để quên trên xe. "
"Ồ!" Phàn Kỳ tay thì nhận lấy chiếcr ví, còn trong đầu thì đang niệm chú: anh ta không nghe thấy, anh ta không nghe thấy, nhất định không nghe thấy…
Trần Chí Khiêm quay sang nhìn Hứa Diệu Nhi: "Cô Hứa, phiuền cô về nói lại với cha của cô, ngừng ngay cái suy nghĩ điên rồ của ông ta lại đi. "
Những người khác không biết Trần Chí Khiêm đã nói cái gì, nhưng đáy lòng Hứa Diệu Nhi lại hiểu rõ ràng mọi thứ. Ba của cô ta đã sớm về nhà nói rõ ràng với cô ta rằng vốn dĩ là Phùng Học Minh không xứng với nhà bọn họ nếu không có Thiên Hòa. Trần Chí Khiêm có thể để Dung Viễn đầu tư mới là người phù hợp nhất với cô ta.
Nhưng đối với Hứa Diệu Nhi mà nói, cô ta và Phùng Học Minh là thanh mai trúc mã. Cho dù anh ta có phạm phải vô vàn sai lầm, tận sâu nơi đáy lòng của cô ta vẫn có hình bóng của anh ta. Một đoạn tình cảm như thế làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay, nói biến mất là biến mất ngay được chứ? Vả lại, Trần Chí Khiêm có ưu tú hay không ưu tú thì có liên quan gì đến cô ta cơ chứ?
Giờ phút này, khi bị Trần Chí Khiêm nói ra, cô ta chợt cảm thấy như bị xúc phạm, Hứa Diệu Nhi cắn răng nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. "
"Hả? Vậy cô nhắm vào vợ của tôi để làm cái gì?" Trần Chí Khiêm đáp trả cô ta. Thang máy chuyên dụng của giám đốc đã đến, Hứa Diệu Nhi tiến vào trong thang máy với gương mặt lạnh lùng. Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ: "Cô đi theo tôi đi thang máy kia. "Trần Chí Khiêm quan sát Phàn Kỳ, nói: "Đi thôi!"
Phàn Kỳ đi theo Liêu Nhã Triết tiến vào trong thang máy, cô bắt gặp Trần Chí Khiêm đang chờ ở đó, cho đến khi cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có một vị tổng giám đốc của công ty đầu tư ở lầu trên. Hứa Diệu Nhi mặt mày xanh lét, nói: "Từ lúc nào mà nhân viên bình thường cũng có thể sử dụng chiếc thang máy này vậy?"
Vào giờ cao điểm, các công ty sẽ có danh sách nhân viên có thể sử dụng chiếc thang máy này. Bình thường, cũng không phải là không có một số người sử dụng chiếc thang máy này mà lại không có tên trong danh sách, ví dụ như người có quan hệ thân thiết với sếp lớn chẳng hạn. Mọi người cũng sẽ không so đo, thậm chí là bọn họ còn hiểu ý mà chỉ cười một tiếng. Hiện tại, Hứa Diệu Nhi lại nghiêm túc như vậy, chuyện này không giống như thế nữa. "
Cô đã nhắc nhở tôi rằng công ty của chúng ta vẫn còn vị trí trống. Hôm nay, hãy thêm Phàn Kỳ vào danh sách đi. " Liêu Nhã Triết nói: "Như vậy, cô và cô ấy sẽ có nhiều cơ hội để dùng chung một chiếc thang máy này. "Hứa Diệu Nhi tái mặt. Bọn họ đã đến tầng một. Đã đến nơi, Hứa Diệu Nhi lại nện gót chân đầy nặng nề tiến về phía trước. Phàn Kỳ bước ra khỏi thang máy, Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Đêm qua, chồng của cô đã đưa tin rằng anh ấy không có quan hệ gì với Islay sao?"
"Quả thực là không có liên quan. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết tiếc nuối nói: "Đáng tiếc thật đó! Có nhiều người ở Trường Hưng đã theo mua Islay Electronics như vậy. Lần này, thật sự tạo thành một chuỗi của nước rồi. Chẳng lẽ cô lại không biết thực hiện bảo mật thông tin khi giao dịch với khách hàng hay sao?"Hứa Diệu Nhi quay đầu lại nhìn Liêu Nhã Triết, cô ta nói: "Có phải là anh cảm thấy người phụ nữ này rất lợi hại vì cô ta có thể kiếm lời được gấp mười lần khi đầu tư vào Islay Electronics hay không? Cô ta có nói cho anh biết rằng Trần Chí Khiêm thông qua Tài chính Phương Tín để mua vào cổ phiếu của Islay Electronics, chẳng qua là cô ta theo Trần Chí Khiêm mua cổ phiếu đó mà thôi. Mấy ngày nay, Trần Chí Khiêm bán xong cổ phiếu, cô ta mới tung ra tin tức như thế. Ngược lại, đó lại là thành bản lĩnh của cô ta. "