Chương 202: Liêu Kế Khánh Đặt Cược (6)
Phàn Kỳ quay người, lấy gấu Phác Phác che mặt, húc vào đầu Phác Phác, cô thốt ra những lời thoại của một tiểu phẩm trong kiếp trước: “Từ khi ta vào cung, thì đã giành được sự súng ái của hoàng thượng. Trong ba ngàn mỹ nhân ở hậu cung này, hoàng thượng chỉ sủng ái một mình ta, cho nên ta khuyên hoàng thượng nhất định phải đối đãi công bằng, nhưng hoàng thượng không chịu nghe. Hoàng thượng ấy à, chỉ sủng ái ta, chỉ sủng ái ta, ngươi nói xem như thế làm sao có thể là nô lệ được” Cô nói xong liền phá lên cười, cười được mấy tiếng cô phát hiện Trần Chí Khiêm không những không cười mà còn có vẻ mặt như thể người khác nợ tiền, trả gốc mà không trả lãi, không được vui tắm.
“Đoạn thoại này không buồn cười sao?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm.
Trần Chí Khiêm vẻ mặt nghiêm túc: “Đã mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ. ”
Điều này khiến Phàn Kỳ rất mất hứng, cô ôm Phác Phác nằm xuống.
Thấy điệu bộ nằm xuống của cô, cô ấy chỉ là muốn chọc cho mình cười, mình lại bày ra cái vẻ mặt đó với cô ấy, Trần Chí Khiêm cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Muộn lắm rồi, em hưng phấn như thế, làm sao mà ngủ được?”
Được thôi? Có thể đúng là cô nửa đêm phát rồ thật. Cô nói: “Trần Chí Khiêm, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Trần Chí Khiêm xoa, xoa đầu cô.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, rất nhanh liền nghe thấy tiếng thở đều đều, Trần Chí Khiêm quen thuộc sờ vào tai của gấu Phác Phác, nhẹ nhàng kéo ra, thấy không có động tĩnh gì, anh lại kéo ra thêm một chút.
Mặc dù mấy ngày nay không đau lắm, nhưng Phàn Kỳ vẫn cảm thấy bụng dưới hơi chướng lên, đặc biệt là hôm nay càng rõ hơn, cô không thể ngủ ngon được. Thực ra cô đang nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có người đang giật Phát Phát của mình nên càng ôm chặt hơn.
Trần Chí Khiêm thở ra, lắc đầu, nằm xuống, nghĩ, hay là cứ để vậy đi?Nằm được một lúc, cảm thấy không ổn! Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi mà đêm đêm vẫn ôm thú bông đi ngủ, giường chỉ có một chỗ nhỏ như vậy, thật sự quá chật chội, vẫn nên lấy khỏi người cô ấy.
Anh lại gồng mình lên. Phàn Kỳ ngủ không ngon, người bên cạnh cô lại động đậy, đã trực tiếp làm đánh thức cô, nhờ ánh sáng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn thấy một bàn tay đang kéo Phác Phác của cô, Phàn Kỳ lật người lại, nằm ngữa ra, trong bóng tối một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Trần Chí Khiêm đang gồng mình lên.
Cô tỉnh rồi, cô ấy thật sự tỉnh rồi? Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ trong bóng tối, người chột dạ cuối cùng cũng bại trận rồi. Anh xoay người nằm thẳng xuống, Phàn Kỳ đã nghiêng qua đối mặt với anh: “Trần Chí Khiêm, tại sao anh lại lấy thú bông của tôi?”
“Giường nhỏ như vậy, tối đến còn muốn ôm thú bông ngủ, hơn nữa lại còn xoay người loạn xạ, trời nóng như thế này, con gấu bông này cứ dính vào người tôi, tôi rất nóng. ” Trần Chí Khiêm tìm lý do. Phàn Kỳ bật đèn, ngồi dậy nhìn Trần Chí Khiêm đang nằm, đưa tay véo áo anh: “Trời nóng như thế, anh mặc áo dài tay này! Anh trai à! Anh không nóng thì ai nóng đây?”
Trả lời như thế nào đây? Trần Chí Khiêm không còn gì để nói. Bây giờ Phàn Kỳ cuối cùng đã hiểu tại sao những con thú bông lại ở ngay ngắn trong góc mỗi sáng, kiếp trước cô ném thú bông khắp sàn, nhưng không có quy luật như vậy, hóa ra không phải là cô ném chúng? Là có người đã lấy thú bông đi?
Nếu không phải anh lấy Phác Phác đi, mình đã nhéo vào thú bông rồi, chắc chắn sẽ không nhéo vào anh ấy! Vậy nên những vết thâm trên tay anh ấy?Chờ đã! Phàn Kỳ, mày không thể đang tìm lý do biện minh cho mình đấy chứ? Giường nhỏ là một thực tế khách quan, việc anh ấy mang con thú bông đi là hoàn toàn hợp lý, hơn nữa, nếu đêm hôm đó anh ấy không vỗ về cho mày ngủ, sấm chớp liên hồi như thế, liệu mày có ngủ được không? Vậy nên, mày không thể trách anh ấy phải không nào?