Chương 204: Lập Kế Hoạch Mua Lại (1)
Cô nằm cuộn tròn trên giường, ôm lấy Phác Phác: "Phác Phác, tao thật xui xẻo mà, tại sao tao lại muốn tới nơi này chứ? Tao muốn về nhà quá đi!" Trần Chí Khiêm cầm túi chườm nóng đi tới, anh đứng khựng lại ở cửa khi nghe thấy lời này.
Phàn Kỳ nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, Trần Chí Khiêm đưa túi chườm nóng cho cô, nhưng anh không thể giả vờ như không nghe thấy gì, anh nằm lên giường và đưa tay chạm vào tóc cô: "Nhớ nhà à?"
Phàn Kỳ nằm thẳng xuống, đặt túi chườm nóng lên bụng rồi nhìn anh, thật ra cô không nhớ nhà, cô không được coi là người trong gia đình, chỉ là cô cảm thấy đau bụng mà thôi.
Cô lục lại ký ức của nguyên chủ, cố gắng tìm ra nguyên nhân. Cô thấy trong ký ức của mình thì đậu đũa mua ở chợ Đại Hạ Thiên là rẻ nhất. Mẹ Phàn cắt một miếng thịt xông khói do bà ngoại ở Sùng Minh ướp mặn và nấu một nồi cơm thịt xông khói lớn, lại thêm một bát canh khoai tây thái sợi thật to, cả nhà quây quần bên chiếc bàn ăn đầu ngõ, ăn từng miếng cơm miếng rau. Bà nội đưa cho nguyên chủ chiếc quạt hương bồ, anh trai sẽ gắp mỡ trong bát của bà ra rồi gắp thịt nạc cho bà.
Cô có chút mong đợi nói: "Tôi muốn ăn cơm đậu đũa thịt ba chỉ mà mẹ tôi làm. "
Nghe cô nói, Trần Chí Khiêm biết cô không nói thật, nhưng anh không muốn vạch trần cô, anh nói: "Suốt ngày chỉ biết ăn mà thôi. Trời còn sớm, hôm qua ngủ không ngon, ngủ thêm một lát được không?"
“Anh cũng ngủ không ngon à, thế hai ta cùng ngủ nhé?” Phạm Kỳ dịch vào trong một chút.
Mới hơn sáu giờ, hôm nay vẫn là thứ bảy, phòng giao dịch chứng khoán đóng cửa, Phàn Kỳ được nghỉ, nhưng thứ bảy Trần Chí Khiêm không được nghỉ, thấy cô nói như vậy, anh cũng như mà xui quỷ khiến mà nằm xuống.
Anh hỏi: "Bụng còn đau không? Mẹ nói cố gắng đừng uống thuốc giảm đau, nó không tốt cho đường tiêu hóa đâu, thỉnh thoảng còn có tác dụng phụ đấy. ”
“Sau khi chườm túi chườm nóng thì đỡ hơn nhiều rồi. ” Phàn Kỳ thấy quả thực đỡ hơn nhiều sau khi được chườm nóng, cả đêm cô ngủ không ngon, nhưng bây giờ lại cảm thấy buồn ngủ và muốn ngủ. Mấy ngày nay Trần Chí Khiêm bị cô bắt đi ngủ sớm, ngủ một giấc thật lâu khiến anh thật sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hôm qua anh ngủ ít nên cảm thấy hơi khó chịu, nhìn thấy cô ngủ anh cũng bất giác buồn ngủ. Phàn Kỳ bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, cô đi theo mùi đó đi ra ngoài, Trần Chí Khiêm vừa mở vung, cô đi tới: “Cơm anh nấu thật à?”
“Còn đau không?” Phạm Kỳ lắc đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi. ”
“Vậy thì tốt. ” Trần Chí Khiêm dùng thìa cơm xắn một miếng đưa cho cô, “Đừng nghĩ tới thịt mặn của bà ngoại nữa, tôi dùng lạp xưởng, em ăn thử xem được không?”Phàn Kỳ ăn một miếng: "Ngon, ngon thật đó!”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng và bữa trưa đi. "
Bây giờ cơm thịt xông khói biến thành cơm lạp xưởng, canh khoai tây thái sợi trở thành canh cải chua thái sợi là điều hiển nhiên, không thể bình thường hơn. Trong khi Phàn Kỳ đang ăn, chuông điện thoại reo lên, Trần Chí Khiêm bắt máy: "Alo, cô tìm Phàn Kỳ hả?”
“Tìm em đấy. "Phàn Kỳ nhận lấy điện thoại, Phương Gia Mẫn ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: "Phàn Kỳ, cô đã hỏi chồng cô chưa? Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?"
"Gia Mẫn, tôi hỏi anh ấy rồi, anh ấy đã có đại lý rồi. Rất xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cô. ”
“Ăn cơm cùng nhau thôi mà?” Phương Giai Mẫn nói, “Nói anh ấy cho tôi cơ hội được không?”
“Anh ấy rất bận. . . " Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm gõ nhẹ vào mu bàn tay cô, Phàn Kỳ che ống nghe và dùng ánh mắt hỏi anh, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Đồng ý cô ta đi. "
Phàn Kỳ cau mày với vẻ mặt khó hiểu, Trần Chí Khiêm lặp lại: "Đồng ý đi ăn cơm. ”
“Gia Mẫn, chồng tôi nói tối nay anh ấy rảnh. ” Phàn Kỳ đồng ý với lời mời của cô ta.