Chương 329: Tỏ Tình (1)
Trên đầu là cảm giác ngón tay anh xẹt qua da đầu, tay anh còn chạm phải vành tai của cô, rõ ràng vẫn luôn làm động tác này, nhưng hôm nay lại có vẻ cực kì ám muội, trên mặt cô đỏ bừng, thậm chí tai đều đỏ lên.
Trong lòng có loại may mắn nói ra không rõ, may mắn vừa rồi anh chặn ngang mình, mình không nói ra lời kia, nếu không nước đổ khó hốt.
“Tóc khô rồi.” Trần Chí Khiêm xoa tóc cô rồi đặt máy sấy xuống: “Anh đi tắm rửa.”
“Vâng.”
Nghe tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại, Phàn Kỳ lại sửa lời mình: Không nói? Vậy mày muốn làm sao? Giữ quan hệ không minh không bạch như bây giờ sao? Mặc kệ mình vẫn luôn trầm luân vào?
Nhìn mặt Hứa Diệu Nhi trong TV, cô nhớ lại sau khi Phùng Học Minh từ hôn, bộ dáng lúc Hứa Diệu Nhi tới Diệu Hoa tìm mình.
Bộ dáng điên cuồng của Hứa Diệu Nhi thật đáng sợ, tính cách của mình chỉ sợ sẽ không như vậy, nhưng khả năng bị tổn thương càng lớn hơn.
Trần Chí Khiêm tắm xong, trong tay cầm một cái chậu nhựa, bên trong cô đã giặt xong quần áo, thấy cô phát ngốc với TV, Trần Chí Khiêm lắc đầu, còn mong chờ cô có thể vào phòng nhìn thấy hai con thú bông, cái đầu nhỏ này có thể thông minh hơn, không nghĩ tới cô cứ không hoạt động một bước nào cả.
Anh đặt chậu nhựa xuống, cầm lấy máy sấy tóc trên bàn, Phàn Kỳ ngửa đầu nhìn anh, thấy mặt anh, nụ cười của anh, hạ quyết tâm vừa rồi lại dao động.
Trần Chí Khiêm thu máy sấy lại, cầm lấy chậu nhựa: "Em muốn xem hết sao? Anh thấy lúc em thi đấu đều nhàm chán phải chơi với gấu trúc, lúc này TV lại đẹp như vậy?”
“Bình thường thôi!” Phàn Kỳ đứng lên, nhận chậu nhựa: “Vậy không xem nữa, em đi phơi quần áo.”
Phàn Kỳ bước nhanh vào phòng, kéo tủ quần áo giản dị ra, thấy bên trong treo một con Ngộ Không tròn vo, sờ lên đã khô rồi.
Tay đặt lên Ngộ Không, trong lòng lại có một loại cảm giác nói không thành lời, đời trước tất cả đồ chơi thú bông đều là tự mình mua, đời này tất cả đều là anh tặng, nếu nói rõ ràng, chẳng lẽ anh sẽ không mua đồ chơi cho mình nữa?
Chẳng lẽ trọng điểm là đồ chơi sao? Trọng điểm không phải là tương lai của mình sao? Cô đặt Ngộ Không ở trên giường, hít sâu nói cho chính mình nhất định phải nói, nhất định phải tách ra, nhất định phải ly hôn.
Trần Chí Khiêm từ bên ngoài đi vào, quần áo của anh cũng đã giặt xong, anh muốn đến phơi quần áo, cô há mồm, ho khan một tiếng, nói: “Em phơi cho anh!"
Phàn Kỳ giũ áo polo của anh ra, quay đầu đối diện với giá áo, oán giận mình không biết cố gắng, treo quần áo lên.
"Anh cũng cảm thấy trạng thái của chúng ta như bây giờ không phải là rất tốt." Trần Chí Khiêm đứng ở bên cạnh nói.
Nghe thấy anh nói như vậy, Phần Kỳ đột nhiên có loại cảm giác mỗi ngày đậu nành đều bị mốc, cô muốn ném giá áo trong tay đi, chẳng sợ anh nói có cùng ý với điều mình muốn nói, nhưng mình lại không muốn nghe được loại lời nói này.
Cái gọi là mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, cô làm người sao có thể hai mặt như vậy? Ai nói không phải? Không phải mình không mở miệng được sao? Anh nói ra trước, không phải rất tốt sao?
Phàn Kỳ nghiêng nghiêng người treo quần áo ở trên giá, đôi mắt chua xót rất nhức, hơi nước không ngưng tụ lại, cô không dám ngẩng đầu sợ khiến anh thấy, nhưng cúi đầu nước mắt sẽ rơi xuống.
Rõ ràng hiện tại mình chỉ cần trả lời một chữ “Được” là có thể giải quyết tất cả phiền não, nhưng cô không dám lên tiếng, giọng sẽ bán đứng cô, cho rằng không thích như vậy, thì ra đã sớm thích.Phàn Kỳ cầm lấy quần của anh tới, tay run rẩy…
Tay cô bị nắm lấy, anh ném quần vào trong chậu, mặt cô bị nâng lên, ngón tay anh lau nước mắt cho cô: "Em khóc cái gì?”
Phàn Kỳ khổ sở trong lòng, chán ghét anh biết rõ như vậy còn cố hỏi, duỗi tay muốn bẻ tay anh: “Buông ra!”
Anh không buông ra, mà cúi đầu xuống, môi đặt ở trên đôi mắt trên má của cô, trong lòng Phàn Kỳ ngừng xoắn xít, đổi thành sét đánh ngang tai.