[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 328 - Chương 330: Tỏ Tình (2)

Chương 330: Tỏ Tình (2)
Cho đến khi môi anh rơi xuống miệng cô, môi anh mang theo nước mắt của cô, chỉ là chạm vào nhẹ nhàng một cái, anh buông cô ra, Phàn Kỳ mở to hai mắt mê mang, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc. Anh ôm lấy cô nói ở bên tai cô: “Em biết em xấu ở chỗ nào không?”

“Em xấu?” Phàn Kỳ khó hiểu.

Trần Chí Khiêm ấn đầu mũi của cô: "Em xấu mà không tự biết, anh thích em như vậy, em lại nhắc đến ly hôn."

Phàn Kỳ ngửa đầu, anh không giúp cô lau sạch nước mắt, trên mặt vẫn còn ướt, khóe miệng cong lên: "Anh nói cái gì?"

“Anh nói em là đồ xấu xa!”

Phàn Kỳ hít cái mũi: “Câu tiếp theo.”

Trần Chí Khiêm xoay người đi ra ngoài, Phàn Kỳ buồn bực.

Anh cầm khăn giấy tiến vào, nâng cằm cô lên, lau nước mắt cho cô, hơi ghét bỏ mà nói: "Anh nói anh thích em, rõ ràng em cũng thích anh, lại cả ngày treo ly hôn ở ngoài miệng, thật không biết là đầu óc gì?”

Phàn Kỳ muốn thề thốt phủ nhận: “Em… Em…”

“Em cái gì mà em?” Trần Chí Khiêm cầm lấy quần trong chậu, bắt đầu phơi quần: “Đôi mắt to như vậy lại không có tác dụng gì, cho em thời gian để em tiến tới, chẳng phát hiện ra cái gì, đi đến cửa sổ xem."

Phàn Kỳ quay đầu nhìn cửa sổ, a! Sao trên cửa sổ có thêm hai con gấu đồ chơi? Cô ném dép lê trên chân ra, bò lên trên giường, nhìn một đôi nam nữ thú bông trên cửa sổ, giống hai con người trên bản vẽ lúc mình chơi game với anh lần trước như đúc! 

Hai tay thiết kế một cái hướng vào trong một cái ra bên ngoài, vừa lúc dán sát vào nhau, làm bộ dáng dắt tay.

Trần Chí Khiêm phơi quần áo xong, nhìn Phàn Kỳ ngồi quỳ đưa lưng về phía anh: “Lúc nói với bọn họ, bọn họ đề nghị thiết kế hai người hôn môi, anh không muốn.”

Hôn môi? Phàn Kỳ duỗi tay sờ mặt nóng bỏng của mình: “Cái này cũng rất đẹp rồi!”

Trần Chí Khiêm thu dọn đồ chơi thú bông trên giường, hỏi cô: “Buổi tối hôm nay giữ lại Ngộ Không, được không?”

"Được." Phàn Kỳ nhìn thú bông nắm tay, đầu óc đột nhiên nhảy ra một vấn đề: Trần Chí Khiêm thích cô, anh thích cô khi nào?

Chẳng lẽ… Thật ra anh vẫn luôn yêu thầm nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ không cho anh sắc mặt tốt, cho nên mới như vậy? Đúng vậy! Nếu không thì vì sao đời trước anh lẻ loi một mình?

Nghĩ đến đây Phàn Kỳ lại chua xót, chuyện mình biết tiếng Anh này đã không giấu được, dựa theo thời gian anh thích mình mà tính, ước chừng sẽ không vượt qua hai ngày, dựa theo giờ mà tính sẽ không vượt qua 24 giờ, dựa theo phút… tình yêu của cô chỉ là trộm chút thời gian như vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại nước mắt trong mắt lại không biết sao lại tuôn ra.

Trần Chí Khiêm từ sau lưng thấy cô đang giơ tay lau nước mắt, đây không giống như vui mừng mà khóc? Nhớ tới lúc trước cả ngày cô nói vợ cả không có kết quả tốt. 

Anh lên giường, đưa khăn giấy cho cô, xoa đầu cô: "Em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh nói với em, em đừng cả ngày thêm diễn cho chính mình, thay mình vào nhân vật vợ cả bị hại. Lần này đi Bắc Kinh, anh đã gặp ông bà nội của A Viễn rồi, bọn họ hai người…"

Trần Chí Khiêm nói chuyện xưa hai vị lão nhân tách ra ba mươi năm lại ở bên nhau cho cô nghe: "Dao Dao ở nhà họ Quý chờ đợi trong khi không hẹn ước, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, anh lại không phải loại người như Phùng Học Minh này, anh thích em, muốn đi với em đến già."

Nói xong câu chuyện này, Phàn Kỳ vẫn không vui vẻ, Trần Chí Khiêm phát hiện, lòng con gái thật là sâu như đáy biển, rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì vậy?

Anh kéo cô: “Phàn Kỳ, rốt cuộc em không vui chỗ nào?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Em không có gì không vui.”

“Phải không?”

Phàn Kỳ cười gượng ép: “Thật sự.”

Nếu hỏi không ra cũng không ép cô nữa, Trần Chí Khiêm nhét Ngộ Không vào tay cô: "Ngủ."Anh tắt đèn, duỗi tay qua ôm cô lại.

 

Bình Luận (0)
Comment