Chương 342: Nghi Ngờ (1)
Các câu hỏi của phóng viên tài chính rất nghiêm túc, còn các tay săn ảnh chụp được những bức ảnh cặp đôi. Sau khi thoát khỏi đám phóng viên, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ đến trung tâm bến tàu để tập hợp với những người của Thiên Thược, kiến trúc của trung tâm bến tàu là kiến trúc kiểu Anh cũ, mang một hương vị đặc biệt.
Chị Ngô lon ton chạy qua, nhìn Phàn Kỳ: “Xin chào, bà chủ!”.
Trần Chí Khiêm giới thiệu với cô: “ Đây là chị Ngô, là thư ký kiêm giám đốc hành chính trong công ty của anh.”
Chị Ngô năm nay ngoài 30 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ rất dịu dàng, tốt bụng.
“Xin chào, chị Ngô!“ Phàn Kỳ vừa dứt câu lập tức có một số người chạy đến.
Trần Chí Khiêm tiếp tục giới thiệu với cô từng người một. “Bà chủ trông đẹp hơn trên TV.”
“Bà chủ mặc chiếc váy này rất đẹp.”
Hôm nay, Phàn Kỳ mặc chiếc váy theo phong cách của WO, đã trở thành mốt trong mùa hè này. Trên phố có rất nhiều người mặc kiểu váy như vậy, nói không ngoa thì họ mặc thực sự rất xấu, nhưng khi mặc trên người Phàn Kỳ, lại có được hương vị mà người khác không có, hoặc do mọi người đều đồng tình rằng chiếc váy này sinh ra là để dành cho cô.
Hôm nay là ngày gia đình nên không chỉ nhân viên trong công ty mà cả những thành viên trong gia đình có con nhỏ cũng đến. Trần Chí Khiêm lấy ra một gói kẹo mút từ trong balo của Phàn Kỳ rồi đưa cho cô, muốn cô đi phân phát cho những đứa trẻ ở đây.
Phát xong cho bọn trẻ, Phàn Kỳ bóc một cây kẹo, vừa định nhét vào miệng thì Trần Chí Khiêm khẽ mở miệng, cô nhét cây kẹo vào miệng anh, Trần Chí Khiêm lấy kẹo ra khỏi miệng, cầm trên tay.
Một chàng trai khoảng 20 tuổi đi tới, nói: “Ông chủ đã ăn kẹo nghĩa là độ tuổi nào cũng có thể ăn, tôi cũng muốn một cái.”Vừa dứt lời, vài chiếc kẹo mút trong tay Phần Kỳ đều bị giật lấy.
Rồi quay ra nhìn chiếc kẹo duy nhất mà Trần Chí Khiêm cầm, muốn lấy nốt nhưng anh đã nhanh chóng nhét vào miệng Phàn Kỳ, nói: “Em tự ăn đi."
Một người khác thấy thế thì kéo anh trai này sang một bên: “Không hiểu sao? Ông chủ muốn đút kẹo cho vợ ăn.”
“Hóa ra là vậy.”
Phàn Kỳ nghe họ nói thì nhận ra chiếc kẹo cô đang ngậm không phải là chiếc cô vừa đưa cho Trần Chí Khiêm ăn sao?
Cũng hơi kỳ nhưng nghĩ lại, sáng chiều tối nào họ cũng hôn nhau, trao đổi không biết bao nhiêu nước bọt, việc này thì quan trọng gì?Chỉ là bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Phàn Kỳ cúi đầu xuống, đưa tay ra nhéo Trần Chí Khiêm.
“Hôm nay anh mặc áo cộc tay.” Anh quay sang nhắc cô, anh không phải là nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng da anh rất dễ bị bầm tím, Phàn Kỳ buông tay.
Trần Chí Khiêm ôm lấy cô, nói với mọi người xung quanh: “Đừng lộn xộn nữa, mau lên thuyền đi.”
Sau khi lên thuyền, anh đưa cô đến chỗ ngồi ngoài trời ở đuôi tàu tầng hai. Phàn Kỳ không hiểu sao anh lại chọn chỗ ngồi ngoài trời, gió biển rất mạnh nhưng tầng hai lại rất yên tĩnh.Phàn Kỳ bị anh kéo sang một bên, một người cầm máy ảnh nói: “Ông chủ chụp ảnh với bà chủ đi.”
Ồ! Tôi muốn chụp ảnh chung với cô ấy?
Nửa giờ sau đến bến tàu, Trần Chí Khiêm đưa cô xuống thuyền. Theo sự sắp xếp của chị Ngô, buổi sáng mọi người sẽ được tự do hoạt động, buổi trưa sẽ ăn cùng nhau. Buổi chiều, khi thời tiết nóng bức, bọn họ sẽ tìm đến một trang trại, sắp xếp các trò mạt chược và đánh bài. Tất nhiên, mọi người có thể đi mua sắm.
Phàn Kỳ không cần phải nhớ những điều này. Dù sao thì cứ đi theo chân Trần Chí Khiêm là được. Phong cảnh ở đây có thể không sánh bằng các hòn đảo nổi tiếng khác nhưng bên cạnh thành phố, có một hòn đảo đẹp như vậy với những bãi biển trong rừng, những ngôi nhà được phân bố hợp lý, là sự tương phản rõ rệt với tốc độ phát triển của bên kia.