Chương 343: Nghi Ngờ (2)
Sau quãng đường đi mệt mỏi, Phàn Kỳ ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, uống cốc nước mà Trần Chí Khiêm đưa cho. Đi ngang qua chùa Thiên Hậu, hai người mua 3 nén nhang. Phàn Kỳ đứng cạnh Trần Chí Khiêm, nhìn vẻ mặt thành kính của anh, tự hỏi không biết anh đang cầu nguyện điều gì? Cô đột nhiên nhớ tới việc mình xuyên không đến đây, cực kì không cam lòng.
Ai lại muốn từ phú bà nhỏ có tài sản hai ba tỷ ròng biến thành một ngôi sao sống trong lồng chim chứ? Đến đây chưa đầy ba tháng, cô chợt nhận ra mình nhận được quá nhiều thứ. Cho dù không gặp lại gia đình mình nhưng trong tâm trí cô, gia đình Phàn tốt hơn hàng ngàn lần so với cha mẹ cô ở kiếp trước.
Lúc này, cô mới nhận ra tiền chính là thứ không đáng để quan tâm nhất trong cuộc đời mình. Cô vẫn còn khả năng kiếm tiền, hai ba tỷ đó thì tính là gì.
Lúc đầu bị ép đến đây, cô còn cầu xin ông trời trả lại cuộc sống trước kia nhưng bây giờ suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô cảm thấy mình mắc nợ nguyên chủ. Tất cả điều này đáng ra đều là của cô ấy.
Cô cậu nguyện với Thiên Hầu Hoàng Hậu: “Thiên Hầu Hoàng Hậu, con không biết tại sao con lại đến được thế giới này nhưng thân thể con vốn là của người khác…”
Cô muốn cái gì, cơ thể là của một người con gái khác. Nếu cô ấy quay trở lại, cô phải trả lại thân thể cho cô ấy sao?
Phàn Kỳ đang cầu nguyện nửa chừng, chợt nhận ra không biết mình muốn cầu điều gì?
Cô cầu Thiên Hầu phù hộ cô, vĩnh viễn có được cơ thể này sao? Cô không thể nói như vậy. Cô liền từ bỏ việc cầu nguyện, đi theo Trần Chí Khiêm cắm ba nén nhang vào lư hương.
Cô đi theo anh, tiếp tục tiến về phía trước, anh thấy vẻ mặt cô buồn bã liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không sao ạ!” Phàn Kỳ tự nhủ không cần quá bận tâm. “Đi thôi, đi dạo trên bờ biển, lát nữa trở về ăn cơm.”
Phàn Kỳ theo anh ra bãi biển. Đang là giữa mùa hè, có rất nhiều người đẹp mặc bikini, còn có những người nước ngoài ngực đầy lông đen đeo kính râm, mấy nhân viên của Thiên Thược đang cùng con mình đào cát.
Vì cây kẹo mút hồi sáng, một đứa nhỏ cầm vỏ sò chạy đến: “Chị, cho chị cái vỏ này!”
“Cảm ơn em.”
“Chị có muốn đào vỏ sò cùng em không?” Cô bé mong chờ nói.
Phàn Kỳ không đành lòng từ chối nên nói: “Được!”
“Chu Trúc, chị ấy còn có việc.” Cha mẹ cô bé thấy thế nói.
Trần Chí Khiêm nói: “Không sao cả, tiện thể lát nữa cùng nhau về ăn cơm.”
Phàn Kỳ cúi xuống nhìn cô bé: “Thì ra bạn nhỏ này tên Chu Trúc à!”
“Vâng! Em tên là Chung Chu Trúc…”
Dường như cô gái nhỏ có rất nhiều điều muốn nói, nên Phàn Kỳ đã đi theo cô bé tìm vỏ sò. Thấy vậy, Trần Chí Khiêm giật máy ảnh từ tay anh trai, đi theo hai người chụp ảnh.
Cô ra hiệu với cô bé đang cầm vỏ sò trong tay rồi cúi xuống tiếp tục tìm.“Ông chủ! Đừng chỉ chụp ảnh mỗi bà chủ, hai người chụp cùng nhau đi.”
Chiếc máy ảnh trên tay Trần Chí Khiêm bị đồng nghiệp lấy mất.Anh đến bên cạnh Phàn Kỳ, vòng tay ôm eo cô, quay ra yêu cầu anh bạn kia chụp một tấm.“Thêm một tấm nữa.”
“Ông chủ, thêm một nụ hôn đi.”Mấy nhân viên trẻ tuổi cùng nhau hét lên.Trần Chí Khiêm kéo Phàn Kỳ đi: “Sắp đến giờ rồi, trở về ăn cơm thôi.”
“Thật nhàm chán! Mấy người phát cuồng cái gì vậy? Hôn trên bãi biển để làm gì?” Phàn Kỳ không biết Trần Chí Khiêm quản lý nhân viên như nào mà có người dám thô lỗ như vậy.
Cô bé đào vỏ sò chạy tới, chen giữa hai người, nắm tay Phàn Kỳ nói: “Em muốn có chị gái.”
Trần Chí Khiêm đưa tay về cô gái nhỏ, nói: “Cần chị gái mà không cần anh trai sao?”
Cô bé rất nghe lời anh, nắm lấy tay anh, đôi chân ngắn không đi được nhanh. Thấy thế bố cô bé nói: “ Chu Trúc, để ba bế con.”
Cô bé từ chối: “Con muốn đi cùng anh chị.”