Chương 344: Nghi Ngờ (3)
Trần Chí Khiêm cúi xuống hỏi Chu Trúc: “Anh bế em nhé.”
Anh bế Chu Trúc lên, cô bé quay sang nói chuyện với Phàn Kỳ ở bên cạnh: “Chị, để em nói cho chị biết…”
“Anh Hà, con gái anh chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng nha, còn biết ai là ông chủ!” Một đồng nghiệp nói đùa.
“Sau này ông chủ có con, chắc chắn sẽ là người ba tốt hai mươi bốn chữ hiếu.”
“Ông chủ và bà chủ, một người đẹp trai một người xinh gái, về sau sẽ có mã chục đứa con xinh đẹp.”
“Chuẩn rồi.” Mấy chục? Phàn Kỳ nghe xong sợ chết khiếp. Trần Chí Khiêm nghe xong liền quay ra nói: “Không phải nước mình quy định chính sách một con à? Chúng tôi chỉ cần một đứa thôi.”
“Không thể được! Ông chủ, công ty anh lớn như vậy một con sao có thể thừa kế hết? Nhỡ là con gái thì sao?”
Trần Chí Khiêm cười: “Ai quy định con gái không được thừa kế công việc kinh doanh của gia đình? Hơn nữa nếu con bé không muốn làm thì có thể thuê người khác về quản lý.”
Kiếp trước anh cũng không có người thừa kế. Vậy dùng tài sản lập thành quỹ từ thiện không phải cũng rất tốt sao?Như những lời cảm ơn của anh vừa nói trước mặt Thiên Hầu.
Trong cuộc đời này, vì có cô, người nhà họ Phàn sẽ không rời bỏ anh, ba mẹ cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Cho đến bây giờ, quan hệ của họ vẫn rất tốt, đương nhiên sẽ muốn một đứa con mang dòng máu của cô và họ. Như vậy thì anh sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Sau bữa ăn trưa, buổi chiều nắng rất gắt, mọi người đang cùng nhau uống trà, bỗng một người rủ Trần Chí Khiêm chơi bài, anh liền rủ Phàn Kỳ chơi cùng.
“Em không biết chơi.” Cô nói: “Em xem anh chơi thôi.”
“Anh sẽ dạy em.”
Trần Chí Khiêm lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi bên cạnh Phàn Kỳ dạy cô cách chơi bài.Anh Trương ngồi đối diện Phàn Kỳ hỏi: “Cô chủ, cô học tiếng anh như nào vậy? Sao có thể nói tiếng anh tốt thế? Hay mỗi năm thuộc lòng ba cuốn từ điển giống như ông chủ nói?”
“Đến lượt em chơi kìa.” Trần Chí Khiêm chỉ vào một lá bài, thúc giục cô.
Cô cầm lá bài lên. Cô đã nói những điều này trong cuộc phỏng vấn. Cô nghĩ Trần Chí Khiêm sẽ không biết cô có thể nói được tiếng anh. Thật không ngờ, anh không chỉ biết mà còn dùng lý do cô nói để nói với đồng nghiệp.
Sau đó, Phàn Kỳ mới nhận ra đây chính là Trần Kỳ Khiêm, người đã tính toán với cả Phùng Học Minh.Sau khi từ đảo về, thu xếp buổi tối đi ăn cơm tại nhà hàng gia đình ở trung tâm, sau khi ăn tối xong, tạm biệt đồng nghiệp, hai người lên xe.
Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Hôm nay em không được vui sao?”Mặc dù cô ấy tỏ ra hòa đồng với đồng nghiệp của anh, Trần Chí Khiêm vẫn cảm giác được hôm nay cô không vui.
Phàn Kỳ không biết nên bắt đầu từ đâu để nói chuyện? Cuối cùng cô hạ quyết tâm hỏi: “Trần Chí Khiêm, từ khi nào anh biết em có thể nói tiếng Anh và còn nói rất tốt?”
“Từ lúc tôi đi Nhật Bản gặp Dung Viễn trở về, lúc đó em đang chuẩn bị thi chứng chỉ môi giới chứng khoán, buổi tối em không chú ý để lộ ra tài liệu ôn tập tiếng Anh, trên đó còn viết rất nhiều tiếng Anh để chú thích.”
Nghe cô hỏi Trần Chí Khiêm mới quyết định nói ra, anh thích chính là tính cách này của Phàn Kỳ, cô muốn giấu anh, anh liền giúp cô giấu, cô muốn nói rõ ràng, anh thật sự muốn biết, người mình thích đến từ nơi nào, đời trước là người như thế nào.
“Sớm như vậy?” Đây là việc Phàn Kỳ không nghĩ đến.
“Đúng vậy.” Trần Chí Khiêm nói.
Đột nhiên Phàn kỳ cảm giác hơi khó hiểu, cũng không thể tưởng tượng được, cô hỏi: “Trần Chí Khiêm, em gái của anh biến mất, anh cũng không hoảng sợ, vậy mà tại sao đi thích một cô hồn dã quỷ chiếm lấy thân xác của em gái anh?”
“Đúng vậy, tôi biết em ấy biến mất, và người trong cơ thể này biến thành em. Đúng thật là tôi có kinh ngạc, tôi cho rằng em chiếm lấy thân thể của em ấy, nhưng buổi tối lúc em khóc, nói em muốn trở về, không muốn ở nơi tồi tệ này nữa. Kết hợp với học thức của em, đời trước có lẽ em là người rất tốt, em không phải cố ý nghĩ tới việc sẽ chiếm lấy thân thể của em ấy.”