[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 341 - Chương 345: Nguyên Chủ Đi Đâu (1)

Chương 345: Nguyên Chủ Đi Đâu (1)      

Đây là trọng điểm sao? Phàn Kỳ hỏi: “Cho nên anh yên tâm mà chấp nhận, thân thể em gái anh bị một tinh hồn xa lạ chiếm lấy, sau đó anh còn phát hiện tích cách của cô ấy cùng mình rất hợp nhau, nên thích cô ấy.” 

“Đúng vậy, tôi đã nhiều lần nghi ngờ thế giới hiện tại là do ảo giác của chính tôi tạo nên, nhưng mà em lại sống động, tươi mới, có cá tính, không giống như những gì có thể tưởng tượng ra được.” Trần Chí Khiêm nói với cô suy nghĩ của chính mình.

Phàn Kỳ không hiểu, Trần Chí Khiêm là thiếu niên hai mươi mấy tuổi đầu, cho dù nhà họ Trần kia có mấy năm gian nan, gian khổ cũng chỉ có ba mẹ Trần gánh vác, mặc dù hai vợ chồng ông bà cũng trải qua nhiều trắc trở, hai người họ vẫn lạc quan, lần trước ba mẹ Trần tới chơi, cô có thể cảm nhận được ba mẹ anh thật sự hạnh phúc. 

Trong trí nhớ nguyên chủ, Trần Chí Khiêm lớn lên ở nhà họ Phàn, nhà họ Phàn xem anh như con ruột, sống trong niên đại vật chất không giàu có phong phú, người lớn có gì ăn, uống cũng đều nhường thêm cho bọn nhỏ. 

Cuộc sống cũng không khổ lắm! Lời này anh nói liền thấy được sự kỳ lạ, anh lớn lên trong bầu không khí của một gia đình như vậy, tại sao lại nói bị bị ảo tưởng?

Trần Chí Khiêm dừng xe: “Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện! Chuyện nói ra rất dài.”

Phàn Kỳ mang theo một bụng câu hỏi đi theo anh vào cửa, Trần Chí Khiêm do dự nhìn cô nói: “Nếu em từ thế giới khác đến đây, tôi nghĩ em sẽ không cảm thấy kỳ lại đối với việc trọng sinh.”

Trọng sinh? Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm, trong sách kia nói anh là một ông trùm làm mưa làm gió.

Trong sách nói nếu như muốn anh đồng ý hỗ trợ, nhất định người yêu cầu phải tìm được đồ mà anh muốn.

Có một số đọc giả nói anh quyền lực và độc ác như mụ phù thủy mà nàng tiên cá nhỏ đi tìm, cô lại không đồng ý: Nhất định phải mại dâm sao? Trao đổi đồng giá, chẳng lẽ không hợp lý? Nếu không có anh xuất hiện, nam nữ chủ có thể vượt qua nguy cơ sao?

Phàn Kỳ gật đầu: “Tất nhiên tôi có thể hiểu được.”

“Tôi từ hơn ba mươi năm sau quay về, cùng một ngày em đến với thế giới này và gặp được em.” Trần Chí Khiêm nhíu mày: “Nếu em đến từ tương lai, tôi nghĩ em sẽ biết tôi, một ít tin tức cùng quá khứ.”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không, tôi đến từ thế giới song song, phong cách sinh hoạt ở thế giới cùng thế giới của tôi không có gì khác biệt. Nhưng người và vật bên trong thế giới này lại rất khác. Tôi biết anh trong một quyển tiểu thuyết, anh bên trong đó…”

Nghe Phàn Kỳ nói, có người cầu xin anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ yêu cầu người đó phải trả giá.Trần Chí Khiêm cười gượng: “Có ơn không thể báo, có thể cả đời sẽ khốn đốn.”

Phàn Kỳ nghe anh nói chuyện đời trước, vô cùng bình tĩnh mà nói những gì Lưu Tương Niên làm vì bắt buộc anh quay lại và thừa nhận anh ta còn hơn những gì Lưu Tương Niên đã làm với Phùng Học Minh bây giờ, anh nói: “Tôi khó có thể trốn tránh tội của mình về cái chết của Phàn Kỳ kia. Một phần là em ấy vì tôi mà chết, một phần khác là khi đó nếu tôi có thể…”

Trần Chí Khiêm muốn thuật lại sự thật nhiều hơn, không đề cập đến quá khứ đủ loại giãy giụa của chính mình, anh hít sâu một hơi: “Em ấy là em gái của tôi, là một cô bé có mơ ước, có lẽ chỉ đối với tôi em ấy mới kiêu căng, ngạo mạn. 


Bề ngoài lại diễn kịch là người chăm chỉ, nỗ lực, muốn hòa nhập vào vòng tròn này, nhưng vòng tròn này rất dơ. Người bước vào chảo nhuộm này, đặc biệt là những cô gái nhỏ xinh đẹp, rất khó đi ra lần nữa. Mà tôi chỉ biết khuyên răn em ấy, cãi nhau với em ấy, cấm túc em ấy, không cho em ấy tiếp tục diễn nữa. 


Đối với em ấy mà nói, làm như thế chỉ khiến em ấy rơi vào tình thế khó khăn, nhìn thấy Phương Gia Mẫn lại không bằng mình bắt đầu diễn vai chính, em ấy sinh lòng đố kỵ. Giữa chúng tôi chỉ còn lại những lời chỉ trích nhau, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.”

Chương 346: Nguyên Chủ Đi Đâu (2)
“Vậy anh có thể giải quyết như thế nào đây?” Phàn Kỳ đứng trên góc độ của Trần Chí Khiêm, phát hiện chuyện này rất khó giải quyết, suy cho cùng đó cũng là một đời người của cô gái trẻ. 

“Đưa em ấy về Thượng Hải, cùng cha mẹ nhà họ Phàn nói rõ ràng, tôi không có khả năng lo lắng, chăm sóc em ấy, để em ấy ở lại Thượng Hải.” Trần Chí Khiêm nói.

“Thế ước mơ của cô ấy phải làm sao? Chẳng lẽ muốn cô ấy từ bỏ ước mơ của mình, sau đó thay thế mẹ của mình làm người bán hàng cho công ty bách hóa.” Phàn Kỳ hỏi anh, “Anh từ góc độ trọng sinh nói với cô ấy cách tránh đi nguy hiểm, đây cũng là một cách giải quyết. Chính là ở góc độ trước khi trọng sinh, mọi việc anh không thể đoán trước được, cho nên cái chết của cô ấy có quan hệ tới anh, anh mới không thể thoái thác trách nhiệm của mình.”

“Phải, tôi đã trở về, tôi nghĩ sẽ đưa em ấy cùng trở về. Lại phát hiện em ấy biến thành em, tôi cũng tự hỏi em ấy đang ở nơi nào? Buổi tối thấy em khóc nói muốn về nhà, tôi biết em bị bắt ở lại đây, không hiểu tại sao tôi lại thích em. Tôi muốn giải thích với lòng mình rằng đời trước là đời trước, em ấy chết, tôi cũng đã chết, đời này bắt đầu lại lần nữa. Con người luôn đứng về phía có lợi cho chính mình mà suy xét vấn đề.” 

Trần Chí Khiêm nói: “Nhưng em ấy thực sự là một vấn đề không thể lãng tránh giữa tôi và em.”

Thật ra anh ấy nói đúng, đời trước nguyên chủ và anh ấy đều đã chết, cũng coi như chấm dứt, xem như đời này bắt đầu lại lần nữa.

Trần Chí Khiêm xoa đầu cô: “Không còn sớm nữa, mau tắm rửa rồi ngủ chứ? Đi cả ngày rồi cũng mệt mỏi.”

Ngay cả khi bọn họ thẳng thắn với nhau, Phàn Kỳ biết lời giải thích này chính là dùng lý trí để quyết định, bọn họ đều vì chính bản thân mình mà giải thích.

Hai người nằm trên giường, trước đó không có thân mật, anh thật đàng hoàng nằm ôm cô ngủ, giữa bọn họ có tiếng kêu ọt ẹt, cô nghĩ tới nghĩ lui, phá vỡ không gian cứng nhắc: “Trần Chí Khiêm, anh bao nhiêu tuổi? Chúng ta như thế này có thể xem là tình yêu tuổi xế chiều hay không?”

Nghe thấy lời này, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Trần Chí Khiêm cứng đờ, anh thản nhiên buông cô ra, nhẹ nhàng đưa lưng về phía cô ngủ

Sao lại tức giận? Người nhiều tuổi cũng không trưởng thành chút nào, cô cũng xoay người, đối mặt với tường.Sau dăm ba phút trôi qua, anh quay lại, lấy tay đặt lên người cô: “Đừng quay lưng với anh, như em nói, em còn trẻ tuổi sao?“


“Dù sao cũng trẻ tuổi hơn anh.”

Phàn Kỳ nhắm mắt lại không thèm nhìn anh.Phàn Kỳ mơ màng ngủ, cô nằm mơ thấy mình quay về căn hộ lớn của mình, trong phòng sách, cô đang nép mình trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay cầm một chiếc ipad, tìm kiếm tiểu thuyết.Một quyển tiểu thuyết tên làSau khi tôi đầu tư vào cổ phiếu thành cổ đông, tôi nổi tiếnghấp dẫn ánh mắt cô.

Văn án như thế này:Phàn Kỳ, ngôi sao Hồng Kông thập niên 80 xuyên đến năm 2023, trở thành bà trùm vốn lưu động trên thị trường cổ phiếu.Nhìn màn hình đầy đỏ đỏ, xanh xanh, Phàn Kỳ tỏ vẻ: Tôi sẽ không a!

Cô ấy chỉ biết đóng phim, vậy mua cổ phiếu công ty điện ảnh và truyền hình đi!Không ngờ cô ấy vừa mua vào thì giảm, cô ấy lại mua vào lại giảm, cổ phiếu giảm xuống thì tăng vị trí cô ấy lên, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh và truyền hình đó.Cô ấy quyết định đến xem công ty điện ảnh và truyền hình đã làm gì để lỗ nặng như vậy.

Vừa mới bắt đầu đã bị tất cả mọi người chê cười: “Sẵn sàng dùng vốn lưu động đầu tư cổ phiếu và không chịu thua thiệt, người ngoài mà muốn chỉ điểm người trong cuộc? Cô ấy muốn đóng phim sao?”Sao đó lại: Người đầu tư cổ phiếu so với cô giỏi hơn, cũng nỗ lực diễn kịch hơn so với cô! Diễn cảnh đánh nhau không cần đến võ lực, diễn cảnh nói chuyện cũng không cần lời nói!

 

Bình Luận (0)
Comment