[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 342 - Chương 347: Nguyên Chủ Đi Đâu (3)

Chương 347: Nguyên Chủ Đi Đâu (3)
Phàn Kỳ may mắn trở thành cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh và truyền hình, bằng thực lực của mình đem giá cổ phiếu của công ty điện ảnh và truyền hình nhà mình trở thành số một trong ngành điện ảnh và truyền hình.

 Cái này? Phàn Kỳ vội vàng mở tiểu thuyết ra, chương 1: , nữ chủ bị người khác giết chết, sau khi chết trước mặt xuất hiện một cái khung, đưa ra hai lựa chọn: Trọng sinh vô điều kiện; dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy hai tỷ lệ (~6.550.000.000.000 VNĐ)
Cô ấy nói: Một giây do dự, cô không coi trọng chuyện tiền bạc.

Nữ chủ tỉnh lại trên chiếc giường lớn, trên giường trên mặt đất đều là thú bông. Lúc này trong đầu cô ấy ùa đến ký ức không thuộc về cô ấy, cô ấy xuyên đến Thượng Hải hơn ba mươi năm sau, xuyên thành người có thân phận là một nhà đầu cơ chứng khoán với tài sản hai ba tỷ tệ.

Cô ấy ngồi dậy, sờ gương mặt lớn hơn cô ấy khoảng mười tuổi, bị người ta đồn thổi là bà trùm vốn lưu động, trên giường tất cả đều là thú bông, vẻ mặt cô ấy ghét bỏ cầm lấy ném xuống đất, rời giường.

Cô ấy đi đến phòng tắm, nhìn người trong gương, lông mày chưa được tỉa, tóc cũng không uốn nhuộm.

Lại xem bàn trang điểm, trên đó trừ những sản phẩm dưỡng da cơ bản, một cây son cũng không có, người có tiền như vậy, đồ vật bên người sao không có một chút tinh xảo?

Mở tủ quần áo trong phòng ra, to như vậy nhưng lại trống không, mở ra tủ sắt, cô ấy che miệng la lên, bên trong có một đống lớn vàng bạc, trang sức.

Cô ấy lẩm bẩm: Mấy thứ này cũng chưa bao giờ mang ra ngoài quá? Mua nhiều như vậy? Không phải đang phí phạm hay sao?

Chờ tiếp thu ký ức và đi mọi ngóc ngách trong nhà xong, cô ấy đưa ra kết luận: Người này là phụ nữ sao?Phàn Kỳ đọc sách đến tức giận, người ta vẫn là phụ nữ đó? Sao cô không sờ thân thể thử xem? Chắc chắn không phải giả!Đọc tiếp, người phụ nữ này bắt đầu mua và mua, học trang điểm, sau đó gặp được vô số ánh mắt hâm mộ.

Nhưng mà ở thị trường đầu tư cổ phiếu, Phàn Kỳ xác định không được thông minh, cô ấy đi mua cổ phiếu điện ảnh và truyền hình, làm ơn! Sau dịch, tình hình cổ phiếu của điện ảnh và truyền hình sống lại, nhưng cái này không phải đề tài chủ chốt, không có tính liên tục, đó là một ngọn gió, cô ấy đang mạo hiểm leo lên cao.

Cái này tốt, càng giảm xuống thì cô ấy càng mua, cô ấy mua đến khi trở thành cổ đông lớn nhất.Báo cáo hàng quý của công ty điện ảnh và truyền hình nhà mình bị lỗ nặng, cô ấy đập bàn, muốn xem trực tiếp…

Tiểu thuyết này làm Phàn Kỳ vừa tức vừa đọc hết, tức đến mức cô phải đập giường, cô ấy tại sao lại như vậy?“Phần Kỳ, Phàn Kỳ!” Trần Chí Khiêm mở đèn lên.

Phàn Kỳ bị gọi tỉnh, cô nghiêng đầu nhìn Trần Chí Khiêm, oán giận nói: “Anh không cần phải lo lắng cho cô ấy, cô ấy đang sống rất tốt đây!”

Trần Chí Khiêm bị Phàn Kỳ nói cho bối rối đầu óc.“Cô ấy…” Phàn Kỳ chỉ cần nghĩ đến nguyên chủ thì lại tức giận không có chỗ phát tiết, tiêu tiền của cô xong lại nói cô ấy không sống được.

Phàn Kỳ nói ngắn gọn nội dung trong cuốn tiểu thuyết cho Trần Chí Khiêm nghe, cô khoanh chân ngồi trên giường: “Anh nói xem cô ấy có được không? Đã tiêu tiền của em, lại còn nói em…”

Trần Chí Khiêm cười rồi tắt đèn, kéo Phàn Kỳ đi ngủ, anh ôm cô vào lòng, nói: “Bất kể cô ấy được hay không được, thế này không tốt sao? Bằng không, em chiếm cơ thể của cô ấy, có được người nhà của cô ấy, em sẽ cảm thấy buồn nếu ba mẹ biết con gái mình không còn nữa. Như bây giờ là tốt rồi, là cô ấy lựa chọn mang đi tài sản kiếp trước của em và từ bỏ người nhà ở kiếp này, em cũng an tâm rồi. Đây chính là kiếp trước của anh, tại sao có người đến cầu, lại phải có người bỏ ra những thứ đấy.”

 

Bình Luận (0)
Comment