[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 348 - Chương 353: Cá Nằm Trên Thớt (3)

Chương 353: Cá Nằm Trên Thớt (3)
Hả? Có phải hơi chút khoa trương rồi không? Không ra khỏi khách sạn ăn cũng không sao, chăng nhẽ cũng không được đến nhà hàng ăn? Anh đang nghĩ gì thế? Nhưng tại sao bản thân cô lại muốn ra ngoài ăn? Chăng nhẽ ra ngoài ăn là được miễn không cần lên thớt à?

Thôi không lo nghĩ nữa, ăn ở trong phòng thì ăn ở trong phòng thôi!

Phàn Kỳ nói: “Tùy anh, anh gọi gì tôi sẽ ăn nấy.”

“OK.” Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn thực đơn: “Em đi tắm trước đi, tôi sẽ gọi đồ ăn.”

Phàn Kỳ mang theo khăn tắm vào nhà vệ sinh tắm, đợi đến khi cô đi ra khỏi nhà tắm, lau lau tóc thì thấy Trần Chí Khiêm đang ngồi ở ghế cuối giường, trên tay anh là chiếc hộp kia. 

Trần Chí Khiêm chuyển hết sự chú ý xem kĩ chiếc hộp. Phàn Kỳ trước đây cũng từng xem kĩ chiếc hộp này. 

Đồ trong đó chính là... Chính là những gì trong tiểu thuyết kiếp trước của cô hay thấy mà không thể miêu tả rõ ràng được. “Anh cầm cái đó để làm gì vậy?“ Phàn Kỳ tức giận quát anh.

 “Tò mò, em chưa xem qua à?“ Trần Chí Khiêm quay đầu hỏi cô.

Phàn Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt lên: “Dĩ nhiên là em chưa xem nó.”

Trần Chí Khiêm bỏ lại món đồ vào trong hộp, cầm lấy quần áo ở trên giường: “Nếu chưa xem thì mặt em lại đỏ cái gì?”

“Em…”

Trần Chí Khiêm trước khi vào nhà vệ sinh lại nói tiếp: “Nếu chưa xem thì tại sao em lại lấy chăn bọc cái hộp, giấu nó dưới ván giường?”

“Trần Chí Khiêm!” Phàn Kỳ phẫn nộ: “Anh đừng có quá đáng!”

Trần Chí Khiêm cười, đi vào trong phòng tắm. Phàn Kỳ vội vàng thu dọn chiếc hộp, cất nó trong tủ đồ. Chị Linh Linh cái gì cũng tốt, chỉ là chuyện này không tốt, sao lại tặng cô mấy món đồ như thế này chứ.

A a a! Phàn Kỳ ôm Pu Pu lên giường, gõ vào đầu Pu Pu, tại sao lúc này lại cho anh ấy phát hiện món đồ đó chứ.

Tiếng chuông cửa vang lên, Phàn Kỳ đi ra mở cửa, là phục vụ phòng mang đồ ăn đến.Sao anh lại gọi nhiều món như thế này? Còn có cả một chai rượu vang nho trong xô đá nữa, hai người bọn họ đều không uống rượu, sao anh lại gọi rượu chứ? Hoa quả cũng gọi một đĩa nho.

Những tác phẩm văn chương kiếp trước đọc được hiện lên trong đầu cô, cái gì mà ba ngày không ra được phòng, cái gì mà băng hỏa lưỡng trọng thiên, lại cái gì mà…

Không phải chứ, Trần Chí Khiêm nhìn ngoài rất nghiêm túc, nhưng thật ra lại không nghiêm túc chút nào? Anh là con sói đội lốt cừu non à, chẳng nhẽ lại như vậy sao? Anh liệu có thể là người như vậy không?

Trần Chí Khiêm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy vợ mình đang ngây ngốc nhìn một bàn ăn trước mặt, xoa đầu cô: “Sao em còn ngây ra đó? Em không đói à?”

Anh lấy bình rượu nho ra, dùng cái bật nắp mở ra, lấy một ly nước rót cho cô: “Đây là nước nho đặc sản của nhà chúng ta, trong này chứa một lượng nhỏ rượu nho, đủ để chúng ta vừa thẩm được vị rượu vừa không cảm giác được nó, mùi vị không tồi đâu.”

“Đây là nước nho sao?”

“Cả hai chúng ta đều không uống rượu, anh gọi thịt bò bít tết thì không có loại đồ uống nào hợp hơn, vậy nên chúng ta sẽ uống cái này.”

Phàn Kỳ uống một ngụm, mùi vị chua chua ngọt ngọt, quả thật có một chút vị rượu, giống như cô đang uống rượu vậy: “Ngon.”

Trần Chí Khiêm cúi đầu cắt thịt bò bít tết: “Tôi gọi loại medium, em có thể ăn được đúng không? Tôi nhớ em từng nói mình là du học sinh Mỹ.”

“Vừa vặn ngon!” Miếng bò bít tết dày có lớp da cháy và lớp thịt mềm mọng nước bên trong, là kiểu mà Phàn Kỳ thích nhất.

Trần Chí Khiêm bật vô tuyến lên, chuyển sang kênh tài chính, trong báo cáo nói lượng du khách đến sân bay Khải Đức lần đầu tiên vượt mười triệu vé. 

Phàn Kỳ tính toán về điều này, thị trường đường biển vẫn luôn nóng hổi, thị trường hàng không thì vẫn luôn không nóng không lạnh, tin tức này không đủ làm thị trưởng nóng lên, nhưng nếu thị trường đang đông đúc thì sao? Phải đốt lửa nóng này như thế nào?

 

Bình Luận (0)
Comment