Chương 352: Cá Nằm Trên Thớt (2)
Người đàn ông thấy Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi đến, liên tục nói xin lỗi: “Rất xin lỗi hai người vì chuyện này! Lúc nãy tôi có xuống tầng tìm hai người nhưng hai người không ở nhà. Bây giờ tôi sẽ xuống dưới tầng xem với hai người.”
Phàn Kỳ nhìn thấy trong nhà bọn họ có một người phụ nữ và một bé gái đang dùng giẻ lau dọn dẹp, thấm nước trên sàn nhà và vắt vào chậu nhựa. Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn hai người họ xin lỗi: “Rất xin lỗi hai người.”
Nhà của bọn họ còn đơn giản hơn nhà của Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm, một nhà bốn người lại sống trong căn phòng nhỏ như vậy.
Trần Chí Khiêm gật đầu, cùng với chủ hộ tầng trên đi xuống tầng, lại nghe người đàn ông kia nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, chiều hôm nay bị cắt nước, thằng bé không khóa vòi nước lại, làm cho cả nhà tôi cũng đều ướt sũng rồi.”
“Xem tình hình trước đã, chúng ta sẽ phải làm như thế nào để giải quyết nó.” Trần Chí Khiêm mở cửa nhà.
Người kia đi vào cùng Trần Chí Khiêm, đi vào nhìn trần nhà vệ sinh, đến phòng nhỏ rồi cả phòng khách đều bị thấm nước. Nhìn tổng thể vẫn ổn, chỉ có căn phòng sát vách nhà vệ sinh là bị thấm nước nặng nề nhất, trong phòng còn bị dột nước.
“Để tôi sửa cho hai người, cái này tôi biết sửa.” Người đàn ông nói: “Nhưng sửa phải mất vài ngày.”
Thực sự chuyện này cũng không thể giải quyết ngay tức khắc được, chỉ có thể giải quyết như vậy mà thôi.
Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm tiễn người rời đi, với tình hình này bọn họ cũng không tắm được rồi. Tầng trên cũng đã lau khô nước, nhưng để dưới này không dột nước nữa cũng cần có chút thời gian.
Mặc dù căn nhà mới được xây nhưng ngay lập tức dọn vào ở cũng không được. Nhìn chung tuy vẫn sạch sẽ nhưng lâu ngày không có người ở thì cũng tích bụi bẩn ở trong nhà.
Căn nhà rộng như vậy muốn quét dọn thì cũng cần có thời gian, vốn dĩ dự định đợi anh công tác quay về sẽ sắp xếp mọi chuyện, tìm hai người dọn dẹp căn nhà rồi bọn họ mới vào ở được.
“Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến khách sạn thuê phòng. Vừa hay anh không có ở nhà, em đi lại làm việc cũng không thuận tiện.” Trần Chí Khiêm nói.
“Được.”
Phàn Kỳ thu dọn hành lý, nghe thấy anh gọi điện thoại: “Chị Ngô, chị giúp em tìm một công ty dọn dẹp vệ sinh…”
Cô lại nghe thấy anh cúp điện thoại, nói: “Anh đã nói với chị Ngô rồi, ngày mai chị ấy sẽ sắp xếp một công ty dọn dẹp vệ sinh đến đây.”
Sau khi Phàn Kỳ thu dọn xong hành lý, Trần Chí Khiêm nói với cô: “Những đồ đạc quan trọng thì em mang đi, đợi mấy ngày cho căn phòng hết ẩm ướt, tôi lại tìm tầng trên giúp sửa lại nhà. Dù sao chúng ta cũng không định quay lại đây.”
“Đươc, tôi biết rồi.” Cô cũng chỉ lấy đi hai sợi dây chuyền đáng giá mà mình vừa mới mua. Không được! Cô còn phải mang theo gấu Pu Pu, anh không có ở nhà, không có gấu Pu Pu cô sẽ không ngủ được.Trần Chí Khiêm mở tủ quần áo, lấy chiếc hộp kia.
“Anh lấy cái đó làm gì vậy?” Phàn Kỳ hỏi anh.
“Người ta đến nhà mình sửa nhà, mình lại không có ở nhà, lúc sửa nhà đương nhiên phải mở cửa, nếu mấy tay săn ảnh lẻn vào lục tung mọi thứ lên thì làm sao?”
Những gì anh nói đều hợp lý, Phàn Kỳ cũng không thể phản bác, lẩm bẩm: “Cũng đúng nhỉ.”Phàn Kỳ kéo theo hành lý đi xuống tầng với Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm lái xe đến Trung Hoàn.
Không phải anh muốn ở gần công ty của mình mà là khách sạn gần Diệu Hoa nhất chính là khách sạn của nhà họ Lưu, mà nơi này thì đương nhiên không thể ở được.
Tòa nhà cao tầng của Thiên Thược là sản nghiệp nhà họ Hứa, có hai khu ab, khu a là khách sạn, khu b là phòng làm việc.
Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm đi vào phòng khách, qua tấm cửa kính trong suốt trải dài xuống mặt đất, chỉ còn ánh tà dương của hoàng hôn mặt trời lặn.
Trần Chí Khiêm trong phòng khách nhìn thực đơn: “Chúng ta đừng ra ngoài nữa, gọi phục vụ phòng ở đây nhé? Em muốn ăn gì?”