[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 346 - Chương 351: Cá Nằm Trên Thớt (1)

Chương 351: Cá Nằm Trên Thớt (1)
Nhìn Phàn Kỳ không nói gì, im lặng đi về phía trước, Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?” 

Phàn Kỳ nói suy nghĩ của mình ra, Trần Chí Khiêm lại nói: “Em chưa từng thấy cảnh mổ cá bao giờ à? Ông chủ sẽ trực tiếp lấy con cá, giết nó trước rồi mới rửa sạch.”

Ý của anh là gì? Là không cần vệ sinh cá, cứ thế cho nó lên thớt sao? Phàn Kỳ quay đầu nhìn anh: “Trần Chí Khiêm, anh điên khùng như vậy, mẹ có biết không thế?”

“Tôi đang nói với em về quy trình giết cá.” Trần Chí Khiêm lấy chìa khóa rồi mở cửa nhà.

Phàn Kỳ đi cùng anh vào nhà, thấy anh đi thẳng vào trong phòng, chắc là anh đi cất đồ kế hoạch hóa gia đình. Cô cũng không đi theo vào, nếu không anh sẽ cho rằng cô cũng đang muốn nằm lên thớt.

Cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện ra dưới sàn là một vũng nước, lại ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, Phàn Kỳ thấy nước trên trần nhà theo tấm ván nhựa, tụ thành một lưới nước, nước róc rách rơi từ trên xuống. Phàn Kỳ gọi anh: “Trần Chí Khiêm, trong nhà bị dột rồi!”

“Trong phòng cũng ẩm ướt hết rồi.” Giọng nói của Trần Chí Khiêm vọng lại.

Phàn Kỳ vội vàng đi vào trong phòng, đi đến cửa, cô thấy anh đang nhấc ván giường lên. Ván giường của bọn họ chia làm hai đoạn, Trần Chí Kiêm nhấc một chiếc ván để lên chiếc còn lại rồi ôm lấy cái chăn ở trên giường đặt lên chiếc ván. 

Có chết hay không chứ, chiếc hộp bị Phàn Kỳ giấu trong chăn, trong lúc anh ôm chăn lên làm nó rơi xuống đất, hai tiếng “lạch cạch” vang lên.

Phàn Kỳ muốn lao đến đó nhặt đi, nhưng diện tích trong căn phòng chỉ có từng này, Trần Chí Khiêm lúc này đã cúi xuống rồi.

Tờ báo vốn dĩ đã bọc không kĩ, làm lộ ra lớp gói mới của chiếc hộp kia, nhãn hiệu bên trên giống hệt cái mà Trần Chí Khiêm đã mua, ánh mắt anh tràn đầy nghi ngờ, định mở chiếc hộp ra.

Phàn Kỳ đưa tay ra cướp lại chiếc hộp, nói với anh: “Để em giải quyết ở đây cho, anh lên nói với người ở tầng trên đi.”

Trần Chí Khiêm không buông tha cho cô: “Cũng không vội, để anh xem trong này có gì đã.”

“Trong này làm gì có cái gì đâu.” Phàn Kỳ gấp gáp trả lời.

Trần Chí Khiêm lấy nó từ tay cô, quay người lại, Phần Kỳ hét lên ở đằng sau lưng anh: “Trần Chí Khiêm!”

Không có tác dụng rồi, Trần Chí Khiêm mở chiếc hộp ra, Phàn Kỳ thấy thế vội che mặt, cô lùi lại về sau, thuận tay đẩy cửa ra ngoài.Trần Chí Khiêm bị cô nhốt lại trong phòng, nhìn trong hộp là đủ loại đồ “chơi” đầy màu sắc, mẫu mã. 

Tối hôm qua trong nhà có đồ này, vậy mà cô ấy lại không nói?Trần Chí Khiêm cất lại chiếc hộp bên dưới tủ quần áo đơn giản, mở cửa ra, nhìn thấy Phàn Kỳ đang đứng ở cạnh cửa, trông cô giống như vừa mắc lỗi gì đó, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. 

Anh đưa tay ra ôm lấy cô: “Chị Trang tặng cho mà em không dám nói à?”

Phàn Kỳ vội vàng gật đầu.“Em cũng không dám vứt đi, sợ mấy tay săn ảnh lục tung thùng rác.”

“Không nói chuyện này nữa, chúng ta lên tầng xem xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra.” 

Trần Chí Khiêm nói với cô.“Cất kĩ chiếc hộp kia đi, đợi tí nữa người trên tầng đi xuống nhìn thấy nó nữa thì lại không hay.” Phàn Kỳ vừa mới ngại chết một lần, cô cũng không muốn phải ngại chết một lần nữa.

“Anh cất kĩ nó rồi.” Trần Chí Khiêm kéo tay cô đi, cả hai người cùng đi lên tầng trên.Từ thang máy đi ra hành lang, hai người họ đã nghe thấy tiếng hét của người đàn ông và tiếng khóc của đứa trẻ con, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi theo tiếng ồn vào trong. 

Tầng trên của bọn họ có một đứa trẻ đang bị một người đàn ông ăn mặc không đẹp lắm véo tai, mắng: “Ba tấn nước à? Đủ cho con uống lâu như thế rồi, từ sau không cho phép con uống nước nữa, con đã biết chưa!”

Bà thím đứng cạnh kéo người đàn ông ra: “Đừng mắng nữa A Cường, trẻ con thì không hiểu chuyện mà, có đúng không?”

 

Bình Luận (0)
Comment