[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 389 - Chương 398: Thay Đổi Phòng Bệnh (2)

Chương 398: Thay Đổi Phòng Bệnh (2)
Lưu Tương Niên tỉ mi nghe cháu ngoại mình nói ra toàn bộ sự tình, hắn ta bắt đầu giải thích rõ mọi chuyện: "Trên thực tế là cậu ta muốn mạng của Lâm ích Hòa, nhưng nhìn qua chuyện này, không liên quan gì chút gì đến cậu ta nhỉ? “ 

"Đúng vậy! Nếu đặt trên bàn mà so sánh, cậu ta đã làm chuyện gì quá phận sao? Liền khiến cho cháu tìm người nhắc nhỏ Nhạc Vận Vy coi như là đang giúp Nhạc Vận Vy nhỉ?

 Nhưng mọi người đều đi vào theo đúng con đường mà cậu ta đã suy đoán" Phùng Học Minh cười khẽ một tiếng “ À đúng rồi, ông có biết là muốn khiến dì hai cùng với tên Dương quỷ tử hoà giải hay không? Cũng là Trần Chí Khiêm, cậu ta kiến nghị cháu khiến cho luật sư cùng với đì hai cháu nói rằng có hai lựa chọn. Đến cuối cùng, như ông thấy rồi đó. Giống như ngay từ đầu, cháu chỉ muốn bàn với ông về các điều kiện mà thôi. Và sau đó thì sao? "

“Hiện tại có thể quay lại rồi.” Lưu Tương Niên nói.

“Cháu làm sao phải quay lại?” Phùng Học Minh hỏi Lưu Tương Niên: “Sau khi cậu ta kéo cháu lên con đường này, cháu dựa vào bản lĩnh của mình để làm cho nhãn hàng Wo cảm thấy rất vui vẻ. Ông có nghĩ cháu sẽ quay lại không?”

Lưu Tương Niên ngực phập phồng: “Vậy nên, những gì mà tao đã bồi dưỡng mày thì sao?”

“Vậy không giống, ông không có nuôi Trần Chí Khiêm, khi cậu ta biết ông nằm trong bệnh viện, cũng sẽ không đến thăm ông một lần. Ông nuôi cháu, thân thể ông không khoẻ, cháu sẵn sàng đến bất kì lúc nào, cháu sẽ chăm sóc cho ông trước giường bệnh. Làm một đứa cháu ngoại, cháu cảm thấy bản thân mình không xứng để có được Thiên Hoà.”

Phùng Học Minh đem tàn thuốc dập tắt: “Ông ngoại, cháu đi ăn tối đây, ăn xong rồi sẽ quay lại chăm sóc ông một lát.”

Cháu ngoại đóng cửa lại, phòng bệnh này là một phòng riêng, bên ngoài có khu vực tiếp khách và người nhà, phòng rất lớn,một mình ở trong căn phòng này chưa tới giờ trị xạ cũng có vài phần cô đơn, ông mở cửa rồi đi ra ngoài, tầng này đều là phòng riêng, phòng đơn rẻ nhất phải một đêm một lượng đô la Hồng Kông, có thể ở vào đều đều là những người có chút thân phận.

So với nơi ở  vắng vẻ của ông, căn phòng bên cạnh rất náo nhiệt, người bên trong từ cửa nhìn thấy ông liền chào hỏi: "Ông chủ Lưu."

“Ông chủ Cao.” Lưu Tương Niên bước vào.

Ông chủ Cao đang nằm trên giường bệnh, người vợ thứ ba đang ngồi cho ông ta ăn, đứa con trai của người vợ hai đang đứng đó cùng ông ta. Con gái lớn của vợ cả cũng đang ngồi, một gia đình hòa thuận.

"Ông chủ Lưu, ông cũng bị bệnh sao?" Ông chủ Cao hỏi.

“Đúng vậy! Không phải làm phẫu thuật rồi sao? Cũng đã làm hoá trị vài lần rồi, lần này là lần cuối cùng,” Lưu Tương Niên nói: “Cũng không biết có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không.”

“Nhất định là có thể.” Ông chủ Cao nói: “Tôi cũng là nhặt lại được cái mạng này, ngủ đến nửa đêm thân thể không thể cử động được, khi đưa đến thì được chuẩn đoán là đột quỵ, may mắn là quá mức, cũng phải ở lại vài ngày quan sát."

“Ông thì sao? Sao lại có một mình như này?”Lưu Tương Niên vốn cảm thấy cô độc, bị ông chủ Cao đề cập tới, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, ông muốn có một mặt mũi liền nói rằng: "Học Minh đi ra ngoài ăn cơm tối, lát nữa sẽ quay lại."

"Tốt hơn hết là nên có nhiều con cháu! Mấy người nối dõi của ông quá ít rồi" Ông chủ Cao khoe với ông, kiếm được khối tài sản lớn như vậy để làm gì? Hiện tại cầu xin cháu trai tiếp quản nhưng cháu ông không chịu.

"Con cháu không cần nhiều, chỉ cần có tài là được. Con cháu đời này mạnh hơn con cháu đời trước, tốt nhất là không phải nuôi mấy con sâu gạo." 

Lưu Tương Niên đứng dậy: “Ông chủ Cao, tôi đi về đây.”

Ông chủ Cao vẫn mang ý nghĩa chế giễu: "Dù ông có mạnh mẽ đến đâu, cũng phải bằng lòng quay về nhà, bằng lòng được người ta gọi là ông nội."

Chương 399: Thay Đổi Phòng Bệnh (3)
Những lời này đã làm tổn thương trái tim của Lưu Tương Niên, Lưu Tương Niên tại nhốt mình trong phòng bệnh, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ông biết Chí Khiêm không nguyện ý quay lại, nhưng vừa nhìn thấy cháu trai, ông đã điên cuồng mong đứa trẻ gọi mình là "Ông nội"! 

Chẳng lẽ nguyện vọng ước mơ nhỏ nhoi như vậy của ông cũng không có điều kiện để thực hiện sao?

Lưu Tương Niên không biết đứng ở cửa sổ bao lâu, cho đến khi bên ngoài có một dáng vẻ quen thuộc đi vào.

Phàn Kỳ ôm lấy cánh tay Trương Nguyệt Cầm, từ bên ngoài tiến vào.

Trương Nguyệt Cầm lần này cùng anh mình và chị dâu tới đây, thứ nhất là muốn gặp con gái, còn có anh và chị dâu quanh năm sống ở vùng nông thôn, cho dù đến nội thành cũng bị lạc đường, chưa nhắc tới Hồng Kông.

Dù sao bà ấy cũng sinh sống ở thành phố, nhìn thế giới nhiều hơn so với anh chị dâu, con gái và con rể cũng đều có công việc, khẳng định không thể lập tức dừng lại một khoảng thời gian dài như thế chăm sóc hai vợ chồng, bản thân không thể làm gì khác, đưa cơm cho anh và chị dâu, thay chị ấy chăm sóc anh chung quy lại cũng được.

Vì vậy, bà nói với con gái và con rể rằng bà sẽ đến đây bằng xe buýt, Phàn Kỳ ở nhà ăn một bát mì, nấu hai món ăn với mẹ, mang theo một hộp thức ăn, hai mẹ con đến bằng xe buýt.

Xe buýt có bốn điểm dừng thực sự rất tiện lợi, hai người lên lầu đi vào phòng, chưa đến cửa đã nghe cậu đang giải thích bằng tiếng Sùng Minh: "Tôi đến đây để khám bệnh ..."

Một người khác nói tiếng Quảng Đông và rất kích động: "Có thể đưa người này mời ra ngoài được không? Bệnh viện này từ lúc nào đã không còn tiêu chuẩn rồi? Bất kỳ bệnh nhân nào cũng có thể nhận được hay sao?"

Y tá trông rất bối rối, Phàn Kỳ nhanh chóng bước vào, khi cậu và mợ của cô nhìn thấy Phàn Kỳ bước vào, họ như với được cọng rơm cứu mạng: "Cậu không hiểu anh ấy nói gì!"

Phàn Kỳ bước đến chỗ bệnh nhân cùng phòng trước mặt cậu: "Tiên sinh, tôi là người nhà. Anh có vấn đề gì có thể cùng tôi bàn luận."

Người đàn ông này nhìn thấy Phàn Kỳ, kiêu ngạo đã biến mất: "Cô có biết không, hắn ta ngủ ngáy, rất to. Ban ngày cũng ngáy, vậy ban đêm tôi ngủ thế nào được? ”

"Ông ấy ảnh hưởng đến anh, anh có thể khiếu nại với bàn y tá, y tá sẽ liên lạc cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm cách để giải quyết, tại sao anh lại mắng người như thế?” Phàn Kỳ nhìn chằm chằm người đàn ông này: “Xin lỗi cậu tôi đi.”

Y tá cũng nói với Phàn Kỳ về vấn đề của cậu cô, tiếng ngáy thật sự rất to. Phàn Kỳ hỏi: "Đổi phòng bệnh riêng thì sao?"

Phần Kỳ dưới sự hướng dẫn của y tá, đi đổi phòng bệnh, phòng bệnh của ba người bình thường một đêm hơn hai trăm, mà phòng đơn, cũng chính là phòng bệnh tư nhân mới vào viện.

 Nhưng để không ảnh hưởng đến người khác, Phàn Kỳ quyết định thay đổi.

Phàn Kỳ vào phòng bệnh: "Cậu, cháu đã thay đổi phòng đơn, chúng ta lên lầu đi! "


Người  bệnh kia lại nói: "Không sao, không cần đổi, tôi ổn mà! Tôi rất muốn thảo luận về chứng khoán với bà Trần."

Cứ vậy mà nói sao? Nhất định là có nguyên nhân gì đó mới khiến hắn lập tức thay đổi thái độ như vậy.Phàn Kỳ quá lười để nói chuyện với hắn, cô ấy đã đưa cậu của mình lên lầu và sắp xếp cho ông ấy sống trong một phòng bệnh riêng.

Trong phòng bệnh có điện thoại, Phàn Kỳ gọi điện thoại cho Trần Chí Khiêm, nói với anh một lát nữa lên tầng.Cô hào phóng như vậy, khiến cậu nhói lòng: "Cả đám ngủ chung một buổi tối? Đứa nhỏ này..."

"Ba người một phòng, người ta cũng là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là cậu không ngủ, hoặc là người ta không ngủ. Căn phòng này sẽ không ảnh hưởng tới người khác. Lúc ra ngoài cũng đừng tính toán chút tiền lẻ này." Phàn Kỳ nói.

 

Bình Luận (0)
Comment