Chương 400: Lưu Tương Niên Bán Thân (1)
Đây là chút tiền lẻ? Mợ bị Phàn Kỳ hù dọa. Ở bên ngoài chưa quen cuộc sống nơi đây, bọn họ nào có cách gì?
Trương Nguyệt Cầm cầm cơm ra: "Anh cả, Kỳ Kỳ nói anh không quen ăn món ăn ở đây, nên làm cho anh. Hôm nay em đã biết cách bắt xe buýt tới, bắt đầu từ ngày mai, lúc bọn nhỏ không ở đây, em có thể cầm đồ tới cho anh."
Phàn Kỳ đi qua Phùng Học Minh ở cửa, gật đầu chào hỏi anh ta, Phùng Học Minh đi tới: "Sao em lại ở đây?"
“Cậu tôi tới đây phẫu thuật.” Phàn Kỳ sẽ không rảnh rỗi đi gây sự, hỏi anh ta sao lại ở đây. Trần Chí Khiêm đã nói với cô chuyện vừa mới gặp được Lưu Tương Niên.
"Là vậy à!"
Mặc dù Trương Nguyệt Cầm béo, nhưng vẻ ngoài của Phàn Kỳ lại rất giống mẹ cô, Phùng Học Minh nhận ra được, nghe thấy mẹ Phàn Kỳ nói chuyện với đôi hai người già bằng tiếng Thượng Hải.
Anh ta cũng chào hỏi họ bằng tiếng Thượng Hải: "Con chào dì, chú!" Nghe thấy cậu nhóc tuấn tú này chào hỏi bằng tiếng Thượng Hải, ba người vội vàng dừng lại, Trương Nguyệt Cầm gật đầu: "Chào con!"
"Con là bạn của Phàn Kỳ và Chí Khiêm, ông ngoại con nằm viện ở đây." Phùng Học Minh cười vô cùng thân thiết.
Nghe thấy bạn của con gái con rể nằm viện, Trương Nguyệt Cầm hỏi: "Sức khỏe ông ngoại không tốt sao?"
Phùng Học Minh thở dài: "Ung thư. Đến trị bệnh bằng hoá chất."
Nghe thấy là ung thư, Trương Nguyệt Cầm lập tức cảm thấy rất tạo nghiệt, nói: "Ông cụ chịu khổ rồi."
"Đúng vậy! Lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ." Mợ nói.
"Không có cách nào, ai kêu ông ấy lại bị bệnh chứ?" Biểu cảm của Phùng Học Minh thương xót: "Không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây."
Thấy thằng nhóc rời đi, Trương Nguyệt Cầm nói với Phàn Kỳ: "Người ta thấy chúng ta thì đi tới chào hỏi, ông ngoại người ta nằm viện mà con cũng không đi chào hỏi một câu à?"
"Không cần, người này là một người làm ăn, đi đâu cũng nói là khắp bạn của người khác, quan hệ của con và A Khiêm với anh ta rất bình thường."
Phàn Kỳ nói với mẹ, sao cô có thể đi chào hỏi Lưu Tương Niên?
Phùng Học Minh đến phòng Lưu Tương Niên, ngồi xuống: "Ông ngoại, ông ăn cơm tối chưa?"
Lưu Tương Niên tức giận nói: "Ăn rồi."
"Cậu của Phàn Kỳ cũng đang ở tầng này." Phùng Học Minh ném ra mồi nhử như đang câu cá.
Phùng Học Minh biết, trong lòng ông ngoại anh ta vẫn muốn Trần Chí Khiêm, càng không chiếm được thì càng muốn."Phải không?"
Lưu Tương Niên nhìn về phía anh ta: "Mày nói với tao chuyện này để làm gì?"
"Không có gì, chỉ là vừa trông thấy, có chào hỏi bọn họ mấy câu tiếng Thượng Hải mà thôi, mẹ Phàn Kỳ, nhìn qua khá mập mạp, tính tình rất tốt. Thật sự không biết sao lại sinh ra cô gái nóng tính như Phàn Kỳ chứ?" Phùng Học Minh tỏ vẻ vô ý nói.
Biết ông ngoại đã mắc câu của anh ta, Lưu Tương Niên ngẫm tại lời ông chủ Cao vừa nói, trong lòng ông ta lập tức khó chịu, trước đó ông ta muốn Chí Khiêm nhận tổ quy tông, kế thừa gia nghiệp, hiện giờ chỉ muốn Chí Khiêm nể tình mình và nó có cùng huyết thống, gọi ông ta một tiếng “Ông nội”, để ông ta ra đi cũng có thể nhắm mắt.
Phùng Học Minh đứng lên nói: "Ông ngoại, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi. Chuẩn bị ngày mai trị bệnh bằng hoá chất, cháu đi trước đây."
Phùng Học Minh đứng chờ thang máy, thang máy mở ra, Trần Chí Khiêm cầm theo mấy túi nhựa đi ra từ bên trong, anh ta cười chào hỏi: "Đến thăm cậu Phàn Kỳ à?"
Trần Chí Khiêm gật đầu: "Đúng vậy."
"Tôi đi trước đây." Phùng Học Minh tiến vào thang máy.
Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn thang máy đóng lại, thấy Phùng Học Minh đang cong môi cười, đầu óc anh ta lại lại chập dây nào rồi?
Trần Chí Khiêm đi vào phòng bệnh của cậu, đã nghe thấy cậu nói với anh, giá cả căn phòng này thực sự quá đắt, không ở nổi.
"Ở đây thì ngài cũng sẽ không quấy rầy tới người khác, rất tốt." Trần Chí Khiêm đặt hoa quả và đồ ăn vặt mình mua xuống: "Đã tới đây, ngài cứ nghe con và Kỳ Kỳ, an tâm chữa bệnh đi.”