Chương 401: Lưu Tương Niên Bán Thân (2)
“Ngày mai là ngày hẹn rút máu, gây tê, nói chuyện trước khi phẫu thuật, buổi sáng con không rảnh tới, con sẽ để một vị đồng nghiệp trong công ty tới, mẹ nghe hiểu được tiếng phổ thông."
"Không thì sáng ngày mai em xin phép nghỉ đến đây đi!" Phàn Kỳ nói.
"Không có việc gì, để chị Ngô tới. Ba giờ chiều anh sẽ qua nghe bác sĩ nói chuyện."
"Tốt lắm!"
Trần Chí Khiêm trò chuyện với cậu một lát, cũng đã đến tám giờ tối, anh nói: "Đến khi cậu phẫu thuật, mẹ và mợ chắc chắn phải trông cạnh giường, sẽ mệt mỏi. Hiện giờ nhân lúc còn có thể đi ngủ, quay về đi."
Phàn Kỳ nói đùa với cậu: "Cậu, cậu đi ngủ cho tốt đi, một đêm tốn một đống tiền, cậu ngủ ít một chút cũng là tổn thất."
Khuôn mặt béo của cậu nhăn lại, Trần Chí Khiêm thưởng cho Phần Kỳ một cái cốc đầu: “Nghịch ngợm."
Về đến nhà, Phàn Kỳ vào phòng nói với Trần Chí Khiêm: "Một giờ chiều hôm nay, Phùng Học Minh đi tới phòng chúng ta chào hỏi, em cảm thấy anh ta không chỉ đơn thuần đến chào hỏi một câu, cứ cảm thấy trong bụng anh ta lại có suy nghĩ xấu gì."
"Vừa rồi anh cũng gặp phải ở cửa thang máy. Anh ta rất thông minh, có thể không nghĩ ra chuyện anh để anh ta tập trung tiếp nhận hỏa lực của Lưu Tương Niên sao? Cho nên phải tìm chút chuyện khiến anh không thoải mái."
"Lỡ đâu Lưu Tương Niên tìm tới cậu mợ, lòng dạ cậu mợ lương thiện, dễ dàng bị ông ta lợi dụng, cảm thấy người ta mắc loại bệnh này rất đáng thương, kêu hai chúng ta đi nhận thì sao? Chúng ta cũng không thể tỏ thái độ với cậu mợ nhà mình?" P
hàn Kỳ cởi đồ ngủ đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi Trần Chí Khiêm."Em cho rằng cậu mợ là đồ đần sao? Bọn họ chỉ là chưa từng thấy việc đời. Ở nông thôn, cũng là người khôn khéo. Bình thường bọn họ đối nhân xử thế cũng rất giỏi, không muốn chiếm lợi của người khác. Chúng ta không cần nói Lưu Tương Niên là loại người gì trước mặt cậu mợ. Mỗi người đều có logic và tam quan của mình, logic và tam quan của Lưu Tương Niên, nói chuyện với cậu mợ thêm vài câu, cậu mợ sẽ biết. Để Lưu Tương Niên biết phẩm hạnh và tiền bạc không có quan hệ."
Trần Chí Khiêm nói: "Mau đi tắm rửa đi, tắm sạch sẽ rồi đi ngủ."Phàn Kỳ nhìn anh, cố gắng lý giải anh nói đi ngủ là có ý gì? Trong đầu cô nhảy ra thành ngữ "Mặt người dạ thú".
Sáng ngày thứ hai, Trần Chí Khiêm đưa Phàn Kỳ đi làm, cùng tiến phòng bệnh với mợ và Trương Nguyệt Cầm, cậu nói: "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, ở trong nhà ngủ thoải mái nhất."
"Lão già này, thật sự không chịu đựng nổi ông. Ông đang đi khám bệnh, cũng không phải bảo ông hưởng thụ…” Mợ ngồi ở mép giường, nói liên miên lải nhải mắng lão già này.
Trần Chí Khiêm chờ bác sĩ kiểm tra phòng, vào nói: "Cậu mợ, lát nữa chín giờ chị Ngô sẽ tới, hẹn nói chuyện gây tê vào mười giờ. Con còn có việc đi trước."
"Con đi làm đi! Trên đường cẩn thận đấy!"Trần Chí Khiêm đi, trong lòng cậu gấp gáp, hận không thể lập tức mở cửa ra ngoài, không cần ở căn phòng đắt như vậy.
Nghe ông ấy oán giận như vậy, Trương Nguyệt Cầm cười an ủi anh trai: "Lại hi vọng Quan Âm Bồ Tát giúp anh chữa khỏi bệnh trong mơ đấy! Có thể sao? Tóm lại cần thời gian nha!"
Cậu nhà họ Trương ủ rũ.Ở cửa có một câu nói tiếng Thượng Hải: "Là cậu của Kỳ Kỳ sao?"Người cả nhà quay đầu nhìn lại, có một ông cụ gầy gò chống quải trượng ở cửa.
"Ngài là…” Trương Nguyệt Cầm hỏi.
Lưu Tương Niên cười khổ: "Chắc cô là mẹ của Kỳ Kỳ nhỉ?"
"Đúng vậy!"Lưu Tương Niên tiến đến: “Cũng không biết hai đứa bé đã nói thế nào về tôi, tôi là ông nội của A Khiêm, mọi người hẳn đã từng nghe nói đến nhỉ?"
Trương Nguyệt Cầm từng nghe Tiết Hiểu Tĩnh nói, lần trước Lưu Tương Niên cho tới bây giờ cũng chưa từng liên lạc với bà ấy, chưa nuôi lão Trần một ngày nào gọi điện thoại tới đơn vị của lão Trần, nói muốn nhận con trai.